Lục Viện đến bệnh viện, phát hiện người trông phòng bệnh chỉ có mẹ Nhậm, "Dì, chú Nhậm đâu rồi ạ?"
Mẹ Nhậm cười gượng, "À, ông ấy về rồi."
Cô hơi nhíu mày, "Nhậm Tuấn Sanh thế nào rồi ạ?"
Mẹ Nhậm dẫn cô vào phòng bệnh: "Buổi chiều nó có tỉnh lại một lát, tình trạng vẫn chưa ổn định."
Khi Lục Viện đi vào, Nhậm Tuấn Sanh đang ngủ say, chân trái bó thạch cao, đầu quấn băng dày, máy móc đang kêu bíp bíp.
Để không quấy rầy anh ta nghỉ ngơi, cô chỉ ở trong phòng một lát rồi đi ra, "Nếu cần giúp đỡ, dì cứ nói với con."
Mẹ Nhậm nắm lấy tay cô, nói: "Viện Viện, Tuấn Sanh đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với con, nhưng dì biết trong lòng nó vẫn có con..."
Lục Viện lật tay nắm lấy tay mẹ Nhậm, "Dì cần con giúp chuyện gì cũng được, nhưng chuyện của con và Tuấn Sanh không thể cứu vãn được nữa."
Ra khỏi bệnh viện, trời bắt đầu tối. Trên đường đến viện, Lục Viện đã gửi tin nhắn cho Chu Phù Thế, nói phải ra ngoài một chuyến. Ở trong phòng bệnh không tiện nghe điện thoại nên cô đã tắt tiếng, bây giờ lấy ra xem mới phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ của anh.
Lục Viện đi vào thang máy rồi gọi lại cho anh, "Em vẫn đang ở ngoài."
Chu Phù Thế im lặng vài giây, "Em xong việc chưa?"
Cô nhìn số tầng thang máy không ngừng nhảy, "Ừ, nhưng em còn phải quay lại công ty."
Anh lại im lặng thêm vài giây, "Được."
Cửa thang máy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-tri-mang/3513067/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.