Chương trước
Chương sau
Lục Viện bị Chu Phù Thế hành đến tận rạng sáng, lúc rời giường thì đã muộn, tắm rửa thay quần áo xong là phải ra ngoài ngay.

Chu Phù Thế nhìn cô mặc một chiếc áo len cổ lọ không tay, "Em mặc vậy thật sao?"

Cô vừa đeo khuyên tai, vừa bước đến gần đá anh một cái, xong rồi kéo cổ áo của mình xuống, trên cổ nổi rõ những dấu đỏ, "Là tại ai?"

Anh bất đắc dĩ mỉm cười, nhanh chóng đổi chủ đề: "Ăn sáng trước đi."

Cô có cuộc họp với khách hàng lúc chín giờ sáng ở công ty, sắp không kịp nữa rồi. Lục Viện bước nhanh ra cửa, "Anh ăn đi, em đi trước đây."

Chu Phù Thế cầm lấy cái sandwich nhanh chóng đuổi theo, nhét vào tay cô, "ăn trên đường, lúc nào xong việc thì gọi điện cho anh."

Nhớ đến cuộc hẹn đi chơi cuối tuần, cô mỉm cười gật đầu: "Được."

Họp xong, Lục Viện cảm thấy mệt mỏi như vừa đánh giặc, chủ yếu là vì tối qua Chu Phù Thế hành hạ cô dã man quá.

Trần Vũ Hiền bưng tách cà phê vào phòng, "Lục tổng, cà phê của cô."

Lục Viện nhấp một ngụm, "Cảm ơn."

Trần Vũ Hiền đi ra ngoài hai bước rồi quay lại nhìn, "Lục tổng, sáng sớm nay Nhậm tổng say rượu lái xe, gặp tai nạn xe cộ."

Lục Viện khẽ nhíu mày, "Nhậm Tuấn Sanh?"

Trần Vũ Hiền gật đầu, "Vâng, rất nghiêm trọng, nghe nói còn đang hôn mê, hơn nữa Nhậm tổng có khả năng bị giam giữ hình sự."

Tối qua, Nhậm Tuấn Sanh quả thực uống say khướt, nhưng không phải Chu Phù Thế nói đã cho người đưa anh ta đi sao?

Trần Vũ Hiền ấp úng hỏi, "Lục tổng, cô có muốn đến bệnh viện thăm không?"

Lục Viện không nói gì, mặc dù cô và Nhậm Tuấn Sanh đã hủy hôn, nhưng hai công ty vẫn đang hợp tác, dù không đi thăm cũng nên gọi điện thoại tỏ ra quan tâm chứ?

Đúng lúc này, Lý Du gõ cửa vội vàng đi vào: "Lục tổng, đáng lẽ tuần trước là hạn thanh toán lần hai của Nhậm thị, giám đốc tài chính đã giục suốt một tuần nhưng họ viện nhiều lý do để tiếp tục trì hoãn. Tôi vừa nhận được một cuộc gọi, Nhậm thị nói rằng sẽ tạm dừng hợp tác với tất cả các dự án của chúng ta."

Lục Viện mím môi suy nghĩ: "Có nói lý do không?" Lý Du lắc đầu, "Không nói."

Trước đây Nhậm thị đã cố ý gây khó dễ, còn bây giờ nhất định có liên quan đến vụ tai nạn xe cộ của Nhậm Tuấn Sanh?

Lục Viện gọi điện thoại cho Nhậm Diệu, có kết nối, nhưng đối phương không trả lời.

Cô cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn Trần Vũ Hiền: "Tối hôm qua Nhậm Tuấn Sanh rời đi như thế nào?"

Trần Vũ Hiền trả lời, "Được em họ của Nhậm tổng đưa đi."

Vậy thì không sao, chỉ cần thời điểm Nhậm Tuấn Sanh rời đi không liên quan đến Chu Phù Thế là được.

Lục Viện gật đầu suy tư.

Trước mắt, Lục thị có năm dự án đang hợp tác với Nhậm thị, hai cái sắp hoàn thành và một cái chưa chính thức triển khai. Ba dự án sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn nhưng mấy cái còn lại sẽ chịu tác động nặng nề nếu tạm dừng, dự kiến ​​​​sẽ mất hàng trăm vạn tệ mỗi ngày.

Lý Du và Trần Vũ Hiền nhìn nhau, chờ đợi sự sắp xếp của Lục Viện.

Cô gõ nhẹ đầu ngón tay xuống mặt bàn: "Yêu cầu mỗi giám đốc dự án gửi email cho Nhậm thị xác nhận lý do tạm dừng. Nếu đối phương không đưa ra lý do chính đáng thì dừng luôn dự án."

Trần Vũ Hiền và Lý Du nhìn nhau, "Thật sự dừng lại? Vậy thiệt hại mỗi ngày......"

Lục Viện rút tay lại, thản nhiên cầm lấy tập tài liệu trên bàn, "Chúng ta không phải người duy nhất chịu tổn thất."

Lý Du vẫn không yên tâm, "Nhưng hai hạng mục đang triển khai hiện nay đều do chúng ta quản lý. Nếu hấp tấp dừng công việc lại, liệu sau này Nhậm thị có..."

Nhìn dáng vẻ hoang mang của Lý Du, Lục Viện bỗng cảm thấy sao cô trợ lý này lại trở nên ngốc nghếch vậy chứ?

Trần Vũ Hiền giải thích, "Lục tổng yêu cầu giám đốc dự án xác nhận lý do Nhậm thị tạm dừng hợp tác, chính là lưu lại bằng chứng bằng văn bản đề phòng sau này Nhậm thị quỵt nợ."

Lúc này Lý Du mới hiểu ra, nhanh chóng rời khỏi văn phòng: "Được, tôi đi ngay."

Trần Vũ Hiền chợt nhớ ra, "Sáng nay các đồng nghiệp của tôi trong nhóm dự án đã đến Chính Kinh Invesment, chuyện hợp tác đang được đẩy mạnh."

Lục Viện gật đầu, "Tôi biết rồi."

Không còn chuyện gì khác, Trần Vũ Hiền đang định ra ngoài, thì Lục Viện đột nhiên gọi lại, "Đúng rồi, hủy bỏ toàn bộ lịch trình của tôi trong hai ngày tới."

Trần Vũ Hiền hơi giật mình, "Được."

Buổi trưa, Chu Phù Thế gửi cho Lục Viện một tin nhắn Wechat, hỏi cô khi nào thì xong việc.

Lục Viện trả lời: Ba giờ chiều anh đến công ty đón em.

Chu Phù Thế trả lời ngay: Được.

Cô nhìn chằm chằm câu trả lời ngắn gọn, không khỏi thắc mắc: Anh định đưa em đi chơi đâu?

Anh đáp cực kỳ thần bí: Đến lúc đó em sẽ biết.

Nhưng hơn hai giờ chiều, Lục Viện nhận được điện thoại của mẹ Nhậm Tuấn Sanh: "Viện Viện à".

Mẹ Nhậm khóc nức nở, Lục Viện quan tâm hỏi: "Dì à, con nghe nói Nhậm Tuấn Sanh bị tai nạn xe cộ lúc sáng sớm, con gọi điện cho chú Nhậm nhưng chú ấy không trả lời. Bây giờ anh ấy thế nào rồi?"

Mẹ Nhậm vội vàng nói, "Con biết rồi à, con có thể đến gặp Tuấn Sanh được không?" Lục Viện ngẩn ra, "Anh ấy tỉnh rồi à?"

Mẹ Nhậm nhỏ giọng nức nở: "Mới tỉnh, nhưng nó cứ nhắc đến con mãi. Dì biết hai đứa đã hủy hôn, nhưng dù sao cũng lớn lên cùng nhau. Con có thể đến gặp nó không?"

Nhắc cô mãi?

Không nhìn mặt sư cũng phải xem mặt Phật, mẹ Nhậm đã đích thân gọi diện, dù thế nào Lục Viện cũng phải đi một chuyến, "Được, bây giờ con sẽ qua."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.