Khoảnh khắc cửa đóng lại, căn phòng trong nháy mắt rơi vào tĩnh lặng, nhưng hai người đứng ở huyền quan vẫn không di chuyển.
Lục Viện nhìn chằm chằm người đang nắm cổ tay mình, "Chu Phù Thế, đừng vượt quá giới hạn."
Chu Phù Thế không những không buông tay, còn tiến lên một bước, "Lục Viện, em nói cho anh biết, đâu là giới hạn?"
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh: "Chu Phù Thế, anh được ở đây không có nghĩa là anh có thể can thiệp vào chuyện của em. Chỉ vì em để anh sống ở đây không có nghĩa là em động lòng với anh."
Anh mấp máy môi, ngắt lời cô: "Anh biết, Lục tổng có ý tốt nên mới cho anh ở nhờ một thời gian."
Lục tổng? Ở nhờ một thời gian? Nói nghe thật là đáng thương.
Vất vả lắm hai người mới hòa hợp được một chút, nhưng sau cách gọi này, bầu không khí giữa đôi bên lại quay trở lại sự đối chọi gay gắt lúc trước.
Cô cười nhẹ, ánh mắt toát lên vẻ cạn lời, dùng sức hất tay anh ra: "Biết thì tốt."
Nhìn cô tức giận bước nhanh về phòng, anh không khỏi bật cười.
Cuối cùng Lục Viện vẫn không đi. Tắm xong, cô ra khỏi phòng ngủ, đi ngang qua phòng dành cho khách của Chu Phù Thế, phát hiện cửa mở nhưng bên trong lại không có người.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng động trong bếp, cô chậm rãi đi tới, thấy một bóng dáng cao lớn đứng trước bồn rửa bát, "Chu Phù Thế, anh đang làm gì vậy?"
Chu Phù Thế bối rối quay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-tri-mang/3357562/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.