Vừa líc chàng thanh niên rời đi thì Tô Minh cũng đã đến cổng. Cậu nhanh chóng nhận ra chiếc ô của mình:
- Đây không phải ô của mình sao? Sao nó lại ở trên tay của cậu rồi?
- Cái này …
Chưa đợi Tiêu Mạn nói hết câu, Tô Minh đã chạy vụt đi tìm Tĩnh Linh rồi.
- Mình hiểu rồi, cái gì không phải của mình, thì mình không nên nhận lấy.
Tiêu Mạn tự nói một mình, sau đó cô gập ô lại, nhẹ nhàng nhờ bác bảo vệ giữ hộ, một mình đội mưa đi đến trạm xe buýt. Vừa đi cô vừa khóc, không biết trên mặt cô bây giờ đang dính nước mưa hay nước mắt nữa.
Ông trời cũng biết trêu ngươi đúng lúc, cách trạm xe buýt khoảng 10m nữa thôi nhưng xe đã bắt đầu chạy. Tiêu Mạn lúc này không còn đủ sức lực để đuổi theo xe nữa rồi. Cô lết từng bước mệt mỏi đến trạm, ngồi xuống và tựa đầu vào thành nhôm dựng đứng, ngơ ngác ngắm nhìn những giọt mưa rơi xuống.
Bên này, vì lo cho Tĩnh Linh nên Tô Minh đã đến nhà của cô bạn. Đến nơi thì thấy hai chị em họ đang giằng co với tên Vương An nãy đứng nói chuyện trước cổng trường với Tiêu Mạn.
Tĩnh Linh hét lớn với người thanh niên kia.
- Anh có bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra khỏi người chị gái tôi không?
- Thứ em út như mày không có quyền lên tiếng.
- Tôi cứ nói đấy. Nếu anh còn vậy tôi sẽ báo công an.
- Mày thử nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-phuong-duoc-den-dap/2203602/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.