Em khóc mất rồi, đó là những gì còn sót lại trong đầu tôi khi đó. Không khí im lặng bao quanh, tôi mấp máy môi không biết giải thích ra sao. Cho đến khi thấy em cùng nhóm bạn đứng cách xa tôi một khoảng tôi mới chợt giật mình tỉnh táo lại, vội tắt điện thoại. Dường như mọi người đang an ủi em, tôi giả vờ bình tĩnh im lặng đứng nhìn, nhưng bàn tay để trong túi quần không ngừng nắm chặt.
Đứng đó một hồi, tôi vẫn luôn dõi theo em từ đầu tới cuối, lúc này đột nhiên một người bạn của em chầm chậm tiến về phía tôi. Em ấy tự hỏi một lúc rồi nhẹ giọng lên tiếng: "Meme... bạn em là người đầu tiên chị yêu ạ?"
Tôi không nói gì chỉ khẽ lắc đầu, sau đó em ấy chuyển hướng đứng cạnh tôi nhìn về phía Meme vẫn đang được nhóm bạn an ủi. Em ấy có lẽ đã bình tĩnh lại, đôi vai đã không còn run rẩy.
"Em nghĩ là chị nên rõ ràng hoặc dứt khoát". Người bạn của Me đứng cạnh tôi lên tiếng, tôi cười nhẹ nhìn em im lặng muốn biết rõ hơn. Em ấy không nhìn tôi mà chỉ nhìn về phía xa, nhẹ giọng nói: "Em với Me là bạn thuở nhỏ, hmmm cậu ấy đúng là rất tốt nhưng về mặt cảm xúc có hơi nhạy cảm. Vậy nên nếu chị đã quyết định tiến tới vậy thì hãy để ý một chút... Hoặc là đừng nên bắt đầu."
Tôi mím môi chỉ ừ nhẹ một tiếng, nhưng quyết định chấm dứt để trong lòng ngày càng chắc chắn, vốn dĩ ngay từ đầu đã là sai lầm càng cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-phuong-cung-la-mot-loai-cua-thanh-xuan/548512/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.