Tôi ngẩn người trước câu nói của Khôi Anh, sau khi ngơ ra vài giây để load tin tức cậu ấy mới nói tôi vội hỏi: " Vậy thì...??"
Tôi dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Khôi Anh đợi câu trả lời, cậu thở dài thườn thượt nhìn xuống sân trường, tôi khẽ đưa mắt nhìn theo dưới sân lác đác vài học sinh đang nô đùa đi cùng nhau nói chuyện. Vài nhóm thì đang tập trung ở căn tin. Từng tia nắng xuyên qua khe lá khẽ rọi xuống sân.
Có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua không còn mang theo hơi nóng như tháng trước mà đã mát mẻ dịu êm hơn, tôi nhẹ nhàng hít một hơi khẽ mỉm cười nhìn Khôi Anh: "Này mày ngửi thấy mùi gì không?"
Khôi Anh nhìn tôi khẽ nhíu mày khó hiểu, tôi chỉ cười cười nhẹ giọng nói: "Mùi của thanh xuân, mùi của tuổi trẻ đấy mày nhìn xem tươi đẹp biết bao nhiêu." Nói rồi khẽ nhướn mày nhìn xuống sân trường, Khôi Anh khẽ nghiêng người nhìn theo rồi trầm tư. Khi tôi cứ nghĩ bọn tôi sẽ mãi im lặng như vậy đến lúc ra về đột nhiên Khôi Anh mở lời: "Mãi đến gần đây tao mới biết, hóa ra không phải Thảo có ai đó khác ở Tp HCM mà chia tay tao."
Vừa nhẹ giọng nói cậu ấy vừa cười cười nhưng sao nụ cười ấy tôi thấy chất chứa cả ngàn tâm tư: "Hóa ra hôm qua khi tao vô tình nói chuyện với người bạn mà tao và cô ấy từng chơi cùng, thì nó bảo rằng Thảo phải cùng gia đình sang Singapore để định cư vì công việc của bố."
Tôi khẽ mím môi nhìn Khôi Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-phuong-cung-la-mot-loai-cua-thanh-xuan/548484/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.