Tang lễ cuối cùng cũng được tổ chức. Hôm đó mưa bay lất phất, càng làm cho người ta thêm đau buồn trong cái không khí ảm đạm. An ngồi mệt mỏi trên ghế. Gương mặt hốc hác. Cô không khóc vì không còn sức mà khóc nữa. Cả người yếu ớt dựa vào vai Lâm. Anh lúc này chính là điểm tựa vững chắc nhất mà cô có thể dựa vào. Lâm nhẹ nhàng vỗ vào bờ vai yếu ớt của cô thay cho lời an ủi...
Đám tang kết thúc. Bố mẹ cô được đưa về quê chôn cất. Ngoài trời vẫn cứ mưa.
An và Lâm phải nhanh chóng trở về Hà Nội để hoàn thành công việc. Lịch học của An dày đặc, cô không muốn chậm chương trình. Sáng hôm sau, Lâm đưa cô về thành phố. Cát còn gọi điện, an ủi cô rất nhiều.
Thời gian thấm thoát trôi qua, mùa hè đã thực sự đến. Mới bảy giờ sáng,mặt trời đã leo lên cao vút. Lại một ngày cuối tuần thảnh thơi. An đang làm bữa sáng trong bếp. Đơn giản chỉ là bánh mì kẹp mứt dâu và nước ép táo. Tuy tối qua ngủ muộn nhưng sáng nay có thể dậy sớm, quả là kì tích. Bỗng điện thoại đổ chuông, là Lâm. Cô đặt bánh xuống,nhận điện thoại. Giọng anh vang lên:
"" Dậy rồi à? Bây giờ em rảnh không? Anh đưa ra đây chơi?""
Nhắc đến được đi chơi, An vui vẻ đồng ý:"" Vâng, anh qua đi""
Cúp điện thoại, An liền ăn nốt miếng bánh và uống nước. Sau khi dọn dẹp,thay đồ, cô xuống nhà đợi Lâm. Trời hôm nay khá đẹp. Tuy nắng nhưng không đến nỗi quá nóng, dù gì bây giờ mới đầu hạ. Cảnh vật trong nhà vẫn thế, lúc nào cũng tươm tất gọn gàng vì hằng ngày nó đều được một tay mẹ dọn dẹp. Tầm ba mươi phút sau thì Lâm đến. Hôm nay anh mặc chiếc áo dáng rộng, đi đôi giày thể thao khỏe khoắn. Trùng hợp là hôm nay, An cũng đi đôi giày tương tự. Nhận ra sự thú vị này, hai anh em nhìn nhau cười, dù gì đây cũng không phải lần đầu.
Hôm nay Lâm muốn rủ cô ra ngoài là để thư thả đầu óc, sợ cô buồn, lơ là việc học. Vì trước khi bố qua đời, anh đã hứa với ông sẽ chăm sóc thật tốt cho An. Anh dừng xe trước cửa một khu trung tâm thương mại lớn, bảo là muốn mua chút đồ dùng mới An đặc biệt rất thích đi mua sắm cùng anh. Vì khi mua, anh sẽ hỏi xem ý kiến của cô thế nào khiến cô cảm thấy mình còn có ích. Nhớ ngày còn nhỏ, cả nhà đi du lịch. Hai anh em ở chung một phòng nên đi đâu cũng đi cùng nhau. Anh còn mua áo tặng cô làm kỉ niệm. Rồi khi đi lòng vòng mỏi chân, anh mua nước, động viên, dỗ cô cố gắng chút nữa. Người ngoài nhìn vào, cô và anh chẳng khác gì một cặp. Ghen tỵ với cô vì có một người bạn trai tốt...
Lâm không mua nhiều lắm, chủ yếu là đồ văn phòng phẩm rồi mấy đồ dùng cá nhân. Vốn nghiện truyện, tiểu thuyết, An đòi vào nhà sách. Vì còn sớm nên hai anh em vào hiệu sách trong khu thương mại. Nhưng vừa đến cửa, hình ảnh đập ngay vào mắt cô là Đăng. Anh đi cùng chị Ánh, hai người nắm tay nhau. Anh đang hẹn hò sao? Câu hỏi vốn không ai trả lời vang lên trong đầu An. Cô tự hỏi chính mình. Mà đó cũng là chuyện thường. Yêu nhau, hẹn hò thì có gì đặc biệt. Lâm thấy An không đi vào, khẽ đưa mắt nhìn cô, thấy nét buồn trong ánh mắt cô hướng vừa phía chàng trai kia. Nhận thấy điều đó, anh lắc tay An, nói:
"" Anh hơi khát nước, đi uống thứ gì đã,chút nữa quay lại nhé!""
An như người chết đuối vớ được cọc, nhanh chóng gật đầu. Thu ánh mắt mình lại, lặng lẽ đi theo anh.
Đăng vốn biết cô đến khi ở dưới hầm để xe, vì sợ cô hiểu lầm nên tìm cách tránh mặt. Không ngờ dù cố tránh vẫn cứ phải gặp. Anh nhẹ nhàng gỡ tay chị Ánh ra.