Mùa đông sắp đến, các gia đình tích cực tìm thêm lương thực tích trữphòng khi trời lạnh không thể ra ngoài. Mấy hôm nay, Thái An cũng theotrai làng họ Đào dưới chân núi đi săn.
Du Lang cũng đi săn, nhưng hắn chỉ đi một mình. Sáng mang theo một ít lương khô, chiều về không muộn. Chiến lợiphẩm luôn làm mọi người thán phục. Có lúc là một con gấu, hươu sừng dàito lớn, có khi lại là một con báo hoa mai.
Thái Mẫn rất lo. Những con thú như thế luôn rất nguy hiểm. Song nàngcũng hiểu, một khi tướng công đã quyết định, không có gì thay đổi được.Nàng đành nén đi tiếng thở dài.
- Nàng cầm lấy đi!
Thái Mẫn ngỡ ngàng cầm lấy cái bọc vải trong tay hắn. Bên trong làmột tấm áo choàng thật đẹp. Nhìn hoa văn trên đó, nàng ngỡ ngàng nhậnra, đó được làm từ da của báo hoa mai.
- Tướng công…Chàng…
- Trời mùa đông rất lạnh. Nàng phải mặc ấm một chút. Cũng không cầntheo các đại nương dưới làng đi tìm nấm và măng rừng nữa- Hắn cột dâylại cho nàng, nhẹ nhàng - Rừng sâu có hơi độc, không tốt cho sức khỏecủa nàng.
- Tướng công!
Thái Mẫn cảm thấy mình thật hạnh phúc. Tướng công không chỉ là mộtchỗ dựa tin cẩn. Chàng còn luôn lo lắng cho mình. Đối với một nữ tử còngì hạnh phúc hơn.
Vòng tay Thái Mẫn vòng quanh người Vũ đế. Nàng ôm rất chặt, úp mặtvào lồng ngực rộng. Hắn có thể nhận thấy,bờ vai nhỏ đang run rẩy. Nàngkhóc…Đôi khi nước mắt không phải do bất hạnh. Thái Mẫn chỉ là quá hạnhphúc thôi.
Vũ đế hắn, cũng rất hạnh phúc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-gian-tieng-yeu/192448/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.