Ngoài trời mưa đã dứt…
Không khí vẫn còn lạnh. Cánh tay Vũ đế trở thành nơi gối đầu cho Thái Mẫn suốt đêm qua.
- Tỷ tỷ….Tỷ tỷ ơi!
Có tiếng người đang gọi. Vũ đế mở mắt. Thái Mẫn cũng bởi cử động của hắn mà tỉnh lại. Nàng nhận ra ngay giọng của Thái An:
- Tiểu An…Tiểu An!
Thái Mẫn mừng rỡ nói như reo. Gương mặt của nàng rạng rỡ hẳn lên trông càng thêm xinh đẹp.
Thái An nghe giọng của tỷ tỷ cũng vô cùng mừng rỡ. Lúc nãy trên đường thấy xác chết nằm la liệt, hắn càng thêm lo âu cho tình trạng của TháiMẫn.Nghe được giọng nàng, mọi gánh nặng dường như được đặt xuống, châncũng trở nên nhẹ nhàng hơn:
- Tỷ tỷ!
- Tiểu An!
Hai tỷ đệ của họ đã xum họp. Vũ đế xem như đã trả xong món nợ ân tình cho họ. Hắn phải đi!…Tuy là nơi đây cũng có một chút lưu luyến. Vai Vũđế bây giờ vẫn còn vấn vương một mùi hương nhè nhẹ, mùi hương của hoanhài.
Bỗng nhiên….
- Du Lang!
Thái Mẫn hoảng hốt khi Thái An bỗng nhiên nhảy xổm vào phía Du Lang.Hắn còn ra tay động thủ. Tuy rằng người ta đã tránh được, song Thái Ancó vẻ không muốn dừng việc gây hấn tại đây.
- Tiểu An…Đệ làm gì vậy? Du đại ca đã giúp tỷ mà.
Thái Mẫn dứt lời, cánh tay của Thái An mới buông thỏng xuống. Theo ánh mắt hắn, nàng cũng nhìn lại trên người mình.
Y phục có phần xốc xếch, tóc tai rối tung. Thái Mẫn nhanh chóng hiểu ra :
- Không phải đâu…Là bọn cướp tấn công…Du đại ca không phải là đồngđảng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-gian-tieng-yeu/192444/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.