Tuấn thất vọng đến nỗi nghe ông Định nói một lèo dài ngoằn như vậy mà cũng không thiết tha trả lời. Anh cứ im lặng như thế rồi cúp máy ngang. Mọi chuyện hôm nay đã quá đủ. Dù chỉ mới vài ngày tiếp xúc với cô nhưng anh thật sự đã để tâm đến cô mà. Cho dù trước đây anh có làm sai nghìn vạn lần, có giả dối với nghìn vạn người thì ít nhất anh cũng đã đối đãu thật lòng với cô mà. Không ngờ cô cũng giống như họ, giống như những kẻ máu lạnh trên thương trường. Mọi hành động, cử chỉ, cảm xúc cũng chỉ để lợi dụng nhau. Cái chính là vì lợi ích, lợi nhuận mới là mục đích.
Anh giơ túi quần áo và đồ chơi nhỏ xíu vừa cùng cô mua được nhìn thật lâu. Những ngón tay di chuyển xoay vòng nó trước mặt mà anh như kẻ mất hồn. Vài giây sau thì cơn cuồng nộ trong lòng cũng trổi dậy. Đi đến hướng thùng rác to tướng đằng kia rồi thẳng tay ném túi đồ vào trong đó. Ném dứt khoác như ném đi tâm tư mình. Dứt khoác như cái cách mà cô chọn cách bỏ đi.
“Chiêu Ly, thứ mà Phương Tuấn này muốn chưa bao giờ tôi không thể đạt được. Tôi có thể phò tá cho ba tôi gầy dựng cơ đồ này thì chứng tỏ thực lực trong tôi cũng dư sức để có thể kéo cô về lại bên mình. Hôm nay tôi để cô đi khỏi. Nhưng ngày mai tôi thì không chắc. Chiêu Ly, hẹn gặp lại.”
Ở một quán ăn sang trọng khác, ông Định đang có buổi gặp mặt một nhân vật quan trọng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-gian-hai-chu-vi-yeu/345111/chuong-23.html