Trống tin Chiêu Ly đập như chưa bao giờ được đập. Bao nhiêu khổ sở, trắc trở mà cả hai đã cố gắng diễn cho thiên hạ xem không thể vì chuyện anh ở đây mà kết thúc hết được.
– Đăng Khang, anh mau trốn đi.
Cô lại thầm thì nói không ra tiếng vào tai anh. Đăng Khang cũng biết nguy hiểm đang đến gần nên không ngần ngại chạy vào toilet đóng cửa lại. Đợi anh vào đó xong xuôi cô mới tằng giọng rồi lên tiếng.
– Tôi vừa định ngủ đây, sao anh còn quay lại nữa?
Cũng may là Phương Tuấn dạo này không tự ý đi vào đây như trước. Lần nào anh ta cũng gõ cửa, được cô cho phép rồi mới vào. Nhất là ban đêm khi phòng cô đã tối đèn. Chứ nếu không thì chuyện này lại đổ vỡ hết rồi.
– Ờm lúc nãy lo nói chuyện với cô về việc xuất viện cho nên quên mất không mang đồ ăn cho cô. Tôi mới mua một phần cháo vẫn còn nóng, nếu cô chưa ngủ thì có thể ăn cho ấm bụng.
– Cảm ơn anh nhưng tôi không cần đâu. Tôi không có thói quen tối trước khi ngủ phải ăn. Vả lại lúc nãy tôi có uống sữa rồi nên không nghe đói. Anh mang chỗ cháu đó về ăn đi, tôi cảm ơn.
Cô từ chối không chịu ăn khiến Phương Tuấn mất hứng. Thoáng nhìn qua đồng hồ trên tay mới chỉ hơn 8:00 tối. Thường ngày Chiêu Ly gần 10:00 mới ngủ. Hôm nay mới giờ này cô đã tắt đèn đóng cửa anh ta liền cảm thấy lạ.
– Hôm nay cô cảm thấy sao rồi. Lúc nãy tôi còn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-gian-hai-chu-vi-yeu/345108/chuong-20.html