Cẩm Tiên tưởng bở như Đăng Khang đang quan tâm ả cho nên vui lắm. Thấy anh cầm ly rượu lên uống bao nhiêu là ả cũng uống đáp lại bấy nhiêu. Ở bên kia, Ly Minh và Huỳnh Lâm thấy cảnh đó thì chẳng hiểu gì nhưng thấy Đăng Khang vui và hào hứng lắm nên hai người họ cũng không nói gì thêm mà cùng nâng ly hòa chung không khí.
3 ngày sau, chiêu Ly được thông báo rạng sáng mai có thể xuất viện. Mấy hôm nay ngày nào Phương Tuấn cũng đến lo lắng cho cô từ miếng ăn cho đến giấc ngủ, từng ly sữa nóng anh đều dâng lên cho cô tận giường. Anh quan tâm chăm sóc cho mẹ con cô cứ như là người thân thật sự của mình, mọi việc đều tận tâm không một chút sai sót. Thường thì những thông báo liên quan đến sức khỏe của mẹ con cô anh đều biết đầu tiên và cũng là người đầu tiên đến để hỏi han. Vậy mà từ lúc chiều khi có thông báo ngày mai cô xuất viện đến bây giờ vẫn chưa thấy anh đến, không biết là có xảy ra chuyện gì hay không? Hay là anh đang bận nên không đến được.
Đúng là tâm không nghĩ thì mắt sẽ không thấy. Cô vừa mới chỉ nghĩ đến anh thôi thì anh đã xuất hiện ngay trước mắt. Vẫn là nụ cười đó, ánh mắt đó và vẻ mặt luôn vui vẻ đó. Anh vào đến nơi thì đã nhìn cô và cười.
– Ngày mai xuất viện rồi cô có vui không? Có cảm thấy nôn nóng khi đến nhà tôi làm việc hay không?
Cô dường như đã quen với những câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-gian-hai-chu-vi-yeu/345107/chuong-19.html