Cục trưởng đi dự cuộc họp cấp lãnh đạo, trở về gọi điện thoại bảo Chủ nhiệm ban Chính trị và Trưởng ban Nhân sự đến phòng làm việc của mình.
Chủ nhiệm dẫn theo học trò cưng đi thẳng lên lầu mười tám, tới cửa mới hỏi học trò: “Chuẩn bị xong chưa?”
Trưởng ban Vương gật đầu: “Chuẩn bị xong rồi ạ.”
Chủ nhiệm gõ cửa, giọng nói mạnh mẽ trong phòng cất lên: “Vào đi!”
Đẩy cửa ra, Chủ nhiệm và Trưởng ban Vương nhanh như chớp, mỗi người nép vào một bên cửa.
Rào rào soạt soạt, năm sáu xấp tài liệu nối đuôi nhau bay đến.
Đợi đến khi mấy thứ này an toàn rơi xuống đất, Trưởng ban Vương hỏi Chủ nhiệm: “Ổn rồi chứ?”
“Chờ một chút.”
Lời còn chưa dứt, một cái tách tráng men bay qua.
“Xong rồi đấy.” Chủ nhiệm lau mồ hôi hột, lấy lại dáng vẻ thần tiên hạ phàm của mình, chầm chậm đi vào văn phòng của Cục trưởng. Trưởng khoa Vương ân cần nhặt cái tách và mấy xấp tài liệu kia lên, rồi cũng đi vào.
Cục trưởng đang ngồi vận khí tại chỗ, trên bàn vung vãi mấy cây bút.
“Ông, còn cả cậu nữa, mấy người —!” Cục trưởng đại nhân chỉ vào hai tên khốn kia, nói không thành lời.
Trưởng ban Vương rất có kinh nghiệm đối phó với lãnh đạo, lập tức cầm cái tách trong tay rót một chén nước mát trong lành đưa cho Cục trưởng đại nhân, Cục trưởng uống một hơi cạn sạch, bắt đầu dạy dỗ.
“Hôm nay tôi đi họp với Cục trưởng cấp thành phố ở trung tâm.” Cục trưởng đại nhân nhăn nhó, tên khốn già và tên khốn trẻ chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-cong-an-than-kinh/82505/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.