Sau khi xem xong hiệu sách ở tầng một, cô đi lên cầu thang xem xét phòng ngủ ở tầng hai, cửa kính trong suốt từ trần đến sàn nhìn ra biển rộng, khu vực có ánh sáng tốt nhất, ngay cả lúc bốn giờ chiều, chập tối, ánh hoàng hôn màu đỏ cam tràn vào, chiếu sáng rực rỡ cả căn phòng.
Di động Bùi Chinh đặt trên bàn vang lên một tiếng, là Lộ Du Hi nhắn tin đến, trên màn hình không hiện chữ, Khương Diệp rời tầm mắt đi, nhìn thấy Bùi Chinh từ dưới tầng đi lên, cầm một chén canh gừng đưa vào tay cô, hôm nay hứng gió biển nên lúc vào cửa cô hắt xì hai cái, anh lo cô bị cảm nên đã nấu canh gừng.
Anh cầm di động trên bàn lên đọc, Khương Diệp uống một ngụm canh gừng, thò đầu qua xem, đúng là cô rất tò mò, sau khi ly hôn Lộ Du Hi sẽ nói gì với Bùi Chinh.
Nhưng không ngờ cô ta nhắn một tin dài như vậy, từng chữ dường như đang trách móc Bùi Chinh, cũng lên án bản thân mình.
Dù cuộc hôn nhân đã tan tành, nhưng quan hệ của hai gia đình vẫn rất tốt, ba mẹ Bùi Chinh đã gửi lại sổ đỏ cho bên nhà Lộ Du Hi, nói rằng con cái sẽ giải tuyết chuyện của chính mình với tư cách là người lớn, trưởng bối đừng nên lo lắng về chuyện đó nữa…
Ba mẹ Lộ Du Hi rất đau lòng, biết mình tuổi đã cao nên không quản được con cái, đã buông tay cho cô ta đi, thi thoảng gọi điện thoại, bảo Lộ Du Hi ở bên ngoài tự chăm sóc bản thân cho tốt.
Ba mẹ Bùi chinh thì bên ngoài tỏ ra bình tĩnh và thản nhiên, nhưng vừa về đến nhà, mẹ anh đã phải uống thuốc an thần, bà cảm thấy khó chịu, ngay cả khi Bùi Chinh nói với bà rằng anh đã gặp một người phụ nữ mà mình thích, mẹ của anh cũng không tin, chỉ nghĩ anh đang cố gắng an ủi bà, tất cả đều là nói dối.
Nước gừng được cho thêm Coca-Cola, uống không thấy khó chịu, nhưng vị gừng vẫn có chút nồng, uống vài ngụm lá gừng, mặt cô nhăn lại. Bùi Chinh xem xong tin nhắn, nhìn qua thấy dáng vẻ này, anh cười nhẹ một tiếng ôm người vào trong ngực, véo má cô, cầm tay lên hôn, mút cắn đầu lưỡi cô, liếm hương vị trong miệng đi: “Còn đắng không?”
Khương Diệp mơ hồ “Ưm” một tiếng, vươn tay ra ôm lấy cổ anh, đón lấy nụ hôn.
“Chờ anh một chút.” Bùi Chinh hôn rồi đẩy người ngã vào trên giường, thấy cô bị hôn đến hai mắt mê ly, trước khi đứng dậy lại cúi đầu cắn cánh môi:
“Chờ anh.”
Anh đã mua vài hũ kẹo ngọt, đặt ở khu vui chơi dành cho trẻ em, Khương Diệp tưởng chỉ để trang trí, không ngờ là mua cho mình, anh mở một hộp ra, chọn một viên kẹo màu xanh lục, ném vào trong miệng, cúi người ghé vào giường, hai tay chống hai bên má cô, cúi đầu mớm vào trong miệng.
Kẹo mềm thật ngọt, Khương Diệp dùng răng cắn cắn, có nhân chảy ra ngoài, hương vị chua ngọt tràn ngập trong khoang miệng.
Là kẹo dẻo vị táo.
Cô cười ôm lấy cổ anh dán sát vào mình, ngẩng mặt lên chủ động hôn anh từng chút:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]