Bùi Chinh ôm Khương Diệp trở về phòng bệnh, về đến cửa gặp được Đỗ Mạc, dáng vẻ đối phương khiếp sợ nhìn về phía hai người, hỏi anh: “Anh là ai?”
Khương Diệp mở mắt ra, hỏi Đỗ Mạc: “Có việc gì không?”
Đỗ Mạc bị nghẹn họng, anh ta cũng vừa mới biết chuyện Khương Diệp ly hôn, nghĩ đến lúc này khả năng lòng Khương Diệp đang yếu đuối, cần người bên cạnh, ai ngờ được, cô đã tìm được một người đàn ông mới, còn thân mật như vậy.
Anh ta nuốt lời muốn nói xuống, chỉ nói câu: “Không có việc gì.”
Sau đó xoay người rời đi.
Uổng công anh ta vừa mới nghĩ đến việc ly hôn, muốn cùng Khương Diệp ở bên nhau, anh ta xác định chắc chắn đến điên rồi.
Bùi Chinh ôm người vào toilet, giúp Khương Diệp đánh răng rửa mặt, sau đó lau mình cho cô, cho đến lúc mặc váy ngủ vào, lúc này mới nói một câu:
“Cậu ta thích em.”
“Ừm.” Khương Diệp không phủ nhận.
Bùi Chinh cúi người đặt đầu trên vai cô, giọng nói không biết là ăn dấm hay đang ghen:
“Sao em lắm người thích như vậy.”
Khương Diệp nhịn không được buồn cười, cô sờ sờ cằm anh, cười nói:
“Anh cũng làm người ta thích.”
Bùi Chinh rất vừa lòng, anh đi tắm, sau đó nằm lên giường bệnh, ôm Khương Diệp vào trong ngực.
Ngoài cửa sổ hạt mưa nhỏ tí tách rung động, trong phòng bệnh hai người ôm nhau ngủ ngon lành.
Ngày Khương Diệp xuất viện, Phương Đề Tuyền đi qua nói lời cảm ơn.
Anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-vo/3463392/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.