Bùi Chinh ôm Khương Diệp đi thẳng vào thang máy xuống gara, trên đường gặp mấy người hàng xóm, nhìn qua thấy sắc mặt anh rất kém, còn tưởng trong ngực đang ôm vợ mình, cũng không dám hỏi thăm xem có chuyện gì xảy ra, đều im lặng không dám chào hỏi, sợ chọc anh khó chịu. Lúc này, biểu cảm trên mặt Bùi Chinh như muốn giết người.
Đi đến xe, anh đặt Khương Diệp vào ghế phó lái, lúc thắt dây an toàn, anh thấp giọng hỏi:
“Em có bị thương ở đâu không? Chỗ nào không thoải mái?”
Thấy Khương Diệp lắc đầu, anh cúi người hôn hôn vào trán cô, lúc này mới vòng sang ghế điều khiển lái xe.
Tinh thần Khương Diệp đã phục hồi, cô yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, Bùi Chinh chạy xe vào làn đường, anh nhìn quanh tìm tiệm trà sữa chưa đóng cửa, đi vào mua hai ly trà sữa không cho sữa, sau đó đặt vào trong tay cô.
“Có lạnh không?” Anh thuận thế nắm tay cô thử độ ấm: “Uống một chút đi.”
Khương Diệp uống hai ngụm, trà có mùi thơm nồng, vị thiên về ngọt, nhưng uống vào cũng như ăn cơm, nháy mắt dạ dày đã ấm lên, toàn thân cũng ấm.
Bùi Chinh tiếp tục lái xe, anh không hỏi gì, cũng không nói gì về việc mình vừa đấm Ngụy Thành Huy, chỉ không nói một lời lái xe ngày càng xa, khoảng hơn bốn mươi phút, chạy đến bãi biển mới dừng lại.
Khương Diệp nghe tiếng sóng xa xa, cô mở cửa sổ xe, một cơn gió biển mặn chát thổi vào, đưa tay vén mái tóc đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-vo/3463375/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.