Chủ nhật là bữa tiệc đầy tháng con của Ngụy Thành Nguyệt chị gái Ngụy Thành Huy, Khương Diệp đem theo quà cùng bao lì xì đã chuẩn bị, đi cùng Ngụy Thành Huy đến thăm.
Từ sau ngày cãi nhau đó, hai người mấy ngày nay vẫn luôn chia phòng ngủ, cả hai rơi vào cục diện bế tắc – Khương Diệp đồng ý tiếp tục chơi trò đổi vợ, mà Ngụy Thành Huy không đồng ý.
Mà trò chơi đổi vợ này —— ban đầu là do Ngụy Thành Huy hứng thú dâng trào đề nghị.
Ngụy Thành Huy tự biết mình đuối lý, mỗi ngày sau khi tan tầm đều về nhà, chủ động quét tước vệ sinh còn không nói, lại còn bắt đầu học nấu cơm, cố gắng bù đắp sự mất thiện cảm trong lòng Khương Diệp.
Anh ta còn thường xuyên mua một bó hoa tươi hoặc quà tặng nhỏ, một bộ mỹ phẩm mới hoặc váy vóc, áo khoác thu đông, chỉ cần là kiểu dáng Khương Diệp đã mua trước đó, anh ta sẽ mua để lấy lòng cô.
Nhưng Khương Diệp không phải là Lộ Du Hi.
Lộ Du Hi có thể tranh cãi với anh ta một giây trước đó, một giây sau liền hôn môi làm tình, đừng nói là đưa hoa tặng quà, có đôi khi chỉ cần một câu, Lộ Du Hi liền vui vẻ ra mặt.
Tính tình Khương Diệp vốn đã lạnh lùng, Ngụy Thành Huy đã dỗ bốn ngày mà không có kết quả, nếu hôm nay không phải đi ăn tiệc đầy tháng, Khương Diệp còn không muốn ngồi một chỗ với anh ta, cô gái này hỉ nộ ái ố không hiện ra mặt. Một bữa cơm ăn xong, một người họ hàng của Ngụy Thành Huy đã phát hiện ra hai người đang chiến tranh lạnh.
Ngụy Thành Huy đã uống chút rượu, Khương Diệp lái xe đưa anh ta về, mới vừa vào phòng, nương theo men say trong người anh ta ôm cô vào lòng ngực xin lỗi:
“Là anh sai rồi, được không? về sau không như vậy nữa…… vợ ơi, anh sẽ không đưa em cho người khác…anh hối hận…”
Có lẽ là do dục vọng chiếm hữu của người đàn ông quấy phá.
Anh ta muốn ở bên ngoài yêu đương vụng trộm ngoại tình với Lộ Du Hi, lại muốn Khương Diệp làm một người vợ đảm bảo: Tam tòng tứ đức ở nhà.
“Vậy anh cùng Lộ Du Hi thì sao?” Khương Diệp hơi đẩy người anh ta ra, nhìn vào đôi mắt say khướt: “Anh cùng cô ta vẫn qua lại à?”
“Không qua lại…… sau này sẽ không liên lạc……” Anh ta nhấc tay làm trạng thái thề thốt, lại kéo cô ôm vào lòng:
“Chúng ta không nhắc đến cô ấy được không? Anh nhớ em, đã lâu rồi không chạm vào em, hôm nay muốn làm em…”
Anh ta cúi đầu đến hôn, Khương Diệp nghiêng đầu né tránh.
Không hiểu vì sao, cô lại nhớ đến Bùi Chinh, nhớ đến giọng nói khàn khàn của người đàn ông dừng ở bên tai:
—— “Anh không muốn thả em trở về.”
“Khương Diệp!” Ngụy Thành Huy nổi điên:
“Bùi Chinh làm em thì có thể, anh không được có phải không?”
Khương Diệp không biết tại sao anh ta lại nhắc đến Bùi Chinh, nhưng đúng là cô có chút nhớ anh, hai ngày gần đây nằm mơ, trong giấc mộng Bùi Chinh ôm cô ở trên giường điên cuồng làm tình.
“Hôm nay anh cần phải làm em!” Ngụy Thành Huy kéo mạnh người cô vào phòng, thô lỗ ném lên giường, thân mình đè lên bắt đầu xé rách quần áo cô, cúc áo khoác bị xé bung ra, Khương Diệp nhấc chân lên đá anh ta: “Điên đã đủ chưa?”
Ngụy Thành Huy đã uống rượu, trọng tâm không được ổn định, bị cô dùng một chân đạp ngã trên đất, anh ta ngồi dưới sàn nhà, cảm thấy lòng tự trọng đàn ông của mình bị Khương Diệp dẫm đạp không còn một mảnh, tức muốn hộc máu, hai tay chống xuống đất lại nhào lên giường:
“Hôm nay ông đây phải fuck cô.”
Anh ta kiềm chế hai tay cô trên đỉnh đầu, lột áo lông của cô ra ném trên đất, lại túm quần cô kéo xuống.
Khương Diệp nhớ đến cuộc hôn nhân thứ hai của Đinh Liên, sau một trận cãi vã to, người đàn ông dùng sức khống chế không cho Đinh Liên đập đồ vật, sau đó càn quấy kéo bà đè trên giường, Đinh Liên ở trên giường gào thét chói tai, cô gái nhỏ Khương Diệp liền cầm lấy tất cả đồ vật trên mặt đất, ly nước, chén, bình thủy tinh, toàn bộ ném về hướng người đàn ông.
Người đó bị ăn đau, gào rống về phía cô: ‘Cút——”
Cô sợ hãi đến ngốc tại chỗ, nước mắt từng viên rớt xuống, bàn tay nhỏ bé run rẩy tiếp tục nhặt đồ vật trên đất, tiếp tục ném qua, âm thanh the thé khóc lóc kêu lên:
“Ông buông mẹ tôi ra ——”
Lịch sử đã lặp lại một lần nữa.
Sự việc mà cô không hề muốn nhất, đã xảy ra.
Khương Diệp khóc nấc lên, Ngụy Thành Huy thấy cô rơi nước mắt, sửng sốt, chậm rãi buông cô ra, đưa tay gạt nước mắt trên mặt: “Vợ, em đừng khóc, anh sai rồi, đừng khóc.”
Mọi trải nghiệm trong quá khứ đều là một cái gai trong lòng cô.
Đâm không sâu lắm, nhưng đều rất đau.
Cô nhớ lại tất cả những khó khăn mà mình đã phải chịu đựng khi còn nhỏ, tất cả những nỗi đau đã phải chịu khi đó, cô cũng nhớ đã thề rằng khi trưởng thành sẽ không bao giờ đi theo con đường của mẹ mình nữa, nhưng vẫn thất bại.
Vòng đi vòng lại, cô vẫn trở thành người mà mình không muốn trở thành nhất – Đinh Liên thứ hai.
Thật là một cuộc đời thất bại.
Sau đó Khương Diệp bắt đầu cười, khóe mắt rơi xuống hai hàng nước mắt, Ngụy Thành Huy bị dọa sợ, vỗ vỗ má cô hỏi:
“Khương Diệp, em không sao chứ? đừng làm anh sợ, em làm sao vậy?”
Cô không nói lời nào, cũng không để ý tới anh ta, chỉ vừa khóc vừa cười ha ha.
Ngụy Thành Huy sợ hãi, anh ta bất chấp điều gì, vội vã mặc thêm áo khoác chạy sang nhà đối diện gõ cửa, anh ta muốn gọi Lộ Du Hi sang xem Khương Diệp bị làm sao, Lộ Du Hi từng đi thực tập tại bệnh viện, ai ngờ Bùi Chinh nghe thấy Khương Diệp xảy ra chuyện, lập tức chạy sang xông vào nhà.
Anh vào phòng, thấy quần áo rơi đầy đất, áo khoác bị xé hỏng của Khương Diệp lăn lóc ném ở một bên, áo len cũng bị ném xuống đất, quần jean bị túm kéo xuống treo ở cẳng chân, đầu gối treo quần lót bị xé rách.
Khương Diệp an tĩnh nằm ở trên giường, khóe mắt đỏ hồng, nước mắt vẫn chưa dừng.
Hai tròng mắt Bùi Chinh giống như bốc cháy, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, anh xoay người đi ra, không nói hai lời, trực tiếp đấm cho Ngụy Thành Huy một đấm. Ngụy Thành Huy vừa uống rượu nên hành động chậm chạp, bị đánh loạng choạng quỳ xuống đất, khó khăn lắm mới bò dậy được, lại bị Bùi Chinh dùng chân đạp một cái bay ra ngoài vài mét, Lộ Du Hi chạy nhanh đến can ngăn:
“Bùi Chinh! Đừng đánh! Đừng đánh!”
Ngụy Thành Huy ôm bụng kêu: “Anh làm gì!”
“Ngụy Thành Huy, nếu mày còn dám đối xử với cô ấy như vậy, lần sau tao sẽ giết chết mày.”
Lần đầu tiên Bùi Chinh lộ ra ánh mắt hung ác như vậy, con ngươi đen tối tàn bạo, Lộ Du Hi nhìn cũng bị kinh sợ.
Anh nói xong xoay người đi vào phòng, lục quần áo mới từ tủ quần áo, sau đó ôm Khương Diệp vào trong ngực, đưa tay mặc áo len và quần cho cô, dùng áo khoác bao lấy, trực tiếp ôm người đi ra ngoài.
Ngụy Thành Huy vẫn ở trong phòng khách chưa bò dậy được, anh ta bị Bùi Chinh đạp một cái vào bụng đến nôn ra, Lộ Du Hi bóp chặt mũi đứng bên cạnh, cầm khăn lông đưa cho anh ta.
Thấy Bùi Chinh ôm Khương Diệp rời đi, Ngụy Thành Huy muốn đưa tay cản lại nhưng không thể ngăn được, anh ta ọe một tiếng, lại phun ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]