Khương Diệp dựa vào ngực anh ngủ rồi.
Bùi Chinh rút tay mình về, nhìn chằm chằm gương mặt cô, nói về ngũ quan hay diện mạo, Khương Diệp cũng không xinh đẹp hơn Lộ Du Hi, nhưng khí chất độc đáo, thanh thanh lành lạnh, giống như sương trắng mùa thu, lạnh nhưng không thấm, có cách hành xử đẹp khác người.
Lộ Du Hi hỏi anh có muốn chơi trò đổi vợ không, Bùi Chinh chỉ hỏi một câu:
“Vợ cậu ta đồng ý không?”
Sau đó, Lộ Du Hi nói cho anh, Khương Diệp đồng ý.
Trong đầu Bùi Chinh hiện ra khung cảnh cô gái ngồi xổm cạnh bồn hoa cho lũ mèo hoang ăn, mỗi tuần ba buổi tối lúc đi làm về cô sẽ bón cho chúng, không giống như những người khác, vừa cho nó ăn vừa vuốt ve, cô chỉ lặp đi lặp lại một động tác, cũng không thân cận sờ đầu con mèo đang dụi vào mũi giày mình.
Mỗi tối thứ tư Bùi Chinh đều phải ở lại kiểm kê, lần nào cũng gặp được cô đang bón cho mèo.
Gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Sự thật anh đã cho là hai người họ giao thoa chỉ giới hạn ở mức độ như vậy, nhưng không nghĩ đến có một ngày, cô sẽ dựa vào ngực anh, tùy ý để anh ôm, âm thanh mang theo men say mềm mại nói với anh: “Rất kích thích.“
Bùi Chinh thở phào một hơi, anh trở mình, đưa tay kéo quần sịp xuống, giải phóng vật cứng trướng đau ra ngoài.
Anh quay đầu đưa mắt nhìn Khương Diệp, cô là cô gái có tâm lý phòng bị và tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-vo/3463329/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.