Chương trước
Chương sau
Ngày thường Khương Diệp rất ít khi uống rượu, hôm nay uống hơi nhiều một chút, không có sức bò dậy từ sô pha.

Bùi Chinh đi đến sờ thử trán cô, hỏi có khó chịu không.

Cô vừa gật đầu lại lắc đầu, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, nhìn gương mặt như gần như xa của anh, giọng nói dính rượu của người đàn ông như sương mù mênh mông, mang theo khuynh hướng cảm xúc sàn sạt, giống như chiếc lông chim quét qua màng tai, nổi lên cơn ngứa ngáy khác thường.

Lần nữa mở mắt ra, người đã bị Bùi Chinh ôm lên, đặt cô vào bồn tắm, bên trong nước ấm thích hợp, anh nói:

“Em uống rượu, ngâm một chút là được rồi.”

Anh cũng không có ý định cởi quần áo giúp cô, đứng dậy đi ra ngoài.

Khương Diệp kéo kéo chiếc áo len trên người, bị hút nước nên dày nặng khó khăn, cô không cởi ra được, chỉ đơn giản tựa vào thành bồn tắm nhắm mắt nghỉ ngơi, Bùi Chinh lần nữa đi vào trên tay cầm khăn tắm rộng, nhìn thấy hình như cô đã ngủ, vớt người từ bồn tắm lên.

Anh chỉ dùng một tay nâng người lên, cánh tay rất có lực, xương cốt cứng rắn làm Khương Diệp bị cộm đến nhíu mày, cô dựa vào cổ người đàn ông, môi không cẩn thận lướt qua làn da sau gáy anh, động tác của Bùi Chinh cứng đờ, cúi đầu nhìn cô, cô cũng ngửa đầu híp mắt nhìn anh.

Mái tóc dài đen nhánh sớm đã toán loạn ở sau đầu, có một sợi rũ trước ngực, cảm giác say xâm chiếm làm cho gương mặt hồng hào xinh đẹp, đôi mắt ngày thường lãnh đạm giờ này dính một mảnh đỏ, giống như vừa khóc, chóp mũi cũng phiếm hồng, miệng nhỏ hô hấp khe khẽ, hơi thở ấm áp, từng chút từng chút phảng phất lướt qua cần cổ anh.

Bùi Chinh có chút ngoài ý muốn, mình đối với gương mặt này của Khương Diệp lại nổi lên phản ứng.

Không biết do cồn có tác dụng, hay duyên cớ là lâu lắm rồi không làm tình.

“Tôi giúp em cởi quần áo.”

Anh đặt người ngồi trước bồn rửa tay, làm cô tựa vào ngực mình, cởi áo len ướt đẫm cùng quần dài, một tay cởi bỏ khóa áo lót, sau đó dùng khăn tắm rộng bao lại cơ thể cô, một bàn tay với vào bên trong, cởi quần áo lót ra.

Khương Diệp trước sau thành thật dựa vào ngực anh, màu xám nhạt của khăn lông làm làn da cô càng thêm trắng nõn, Bùi Chinh bế ngang người lên đưa vào phòng dành cho khách, dùng chăn đắp lên, cầm lấy điều khiển điều hòa ấn độ ấm thích hợp.

Trước khi đi, anh rót một cốc nước đặt ở đầu giường, thấp giọng nói về phía Khương Diệp: “Ở đây có nước.”

Khương Diệp hàm hồ “Ừm” một tiếng, cô hơi hé mắt ra, hỏi anh:

“Anh không ngủ ở đây à?”

“Đêm nay chúng ta đã uống rượu.” Bùi Chinh nhìn mặt cô, bỗng nhiên nói một câu:

“Khương Diệp, sau này em sẽ gặp được một người đàn ông tốt hơn.”

Cho nên, trò chơi đổi vợ gì đó, không cần phải chơi.

“Anh sẽ ly hôn chứ?” Khương Diệp hỏi.

“Không.”

“Tôi cũng không.” Khương Diệp cười thật nhẹ:

“Đàn ông tốt, tôi gặp không đến, cũng không nghĩ gặp được.”

Mẹ Đinh Liên của cô đã sớm ăn mệt từ đàn ông, làm sao cô lại có thể mắc mưu bị lừa, trên đời này làm gì có đàn ông nào tốt, chẳng qua chỉ khoe ra mấy lời si tình dễ nghe mà thôi, trong hiện thực Nhị Thập Tứ Hiếu đàn ông tốt đã sớm tuyệt chủng.

Bùi Chinh đi ra ngoài, Khương Diệp cho rằng anh sẽ không trở lại, không nghĩ đến anh chỉ ra ngoài tắm rửa, rất nhanh quay về, xốc chăn lên, nằm xuống.

Khương Diệp nhích gần vào bên trong, nghiêng người nhìn anh.

“Làm sao vậy?” Bùi Chinh nghiêng đầu nhìn cô.

“Như vậy sẽ thật kích thích phải không?”

Cô hỏi chính là trò chơi đổi vợ.

Âm thanh mang theo men say giống tò mò, lại như đang hoài nghi, dường như người vừa nằm xuống bên người là Bùi Chinh chẳng qua chỉ là một khối đầu gỗ, với cô mà nói, chẳng có chút ảnh hưởng nào.

Bùi Chinh bỗng dưng duỗi tay, năm ngón tay mở ra khăn lông, giữ vòng eo nhỏ của cô, dùng lực ôm người vào trong ngực, cả người trơn bóng chống vào anh, vú thịt no đủ dán sát vào vân da trên ngực, tiếng tim đập trầm ổn chấn động của đàn ông làm đầu quả tim cô phát run, trong đầu như có một sợi dây đàn căng cứng, bị đầu ngón tay cứng rắn lướt qua, màng tai nổi lên ong ong.

Bùi Chinh cúi đầu nhìn cô hỏi: “Bây giờ thì sao?”

Cơ thể anh rất nóng, làn da dán sát làn da, giống một chậu than nướng chín cô.

Khương Diệp không có cách nào hình dung được cảm nhận lúc này, mạch máu dưới da càng thêm khô nóng, dây thần kinh trên đầu phân bố ra một sự phấn khởi khó tả, có lẽ là do dopamine tác quái, toàn thân Bùi Chinh ở trước mặt đều tràn ngập mị lực.

Cánh tay anh, tiếng tim đập, cơ bắp, hầu kết, bao gồm cả âm thanh khi anh nói chuyện, đều ngập tràn mê hoặc.

Khương Diệp cảm thấy khả năng mình đã say không nhẹ, cô thoáng khát vọng Bùi Chinh lại có thể làm gì đó với mình.

Trả thù Ngụy Thành Huy cũng tốt, say rượu loạn tính cũng thế, lúc này cơ thể xúc động cùng dục vọng quấy phá không phải là giả, cô không bài xích khi Bùi Chinh chạm vào mình.

Khương Diệp đem gương mặt nóng bỏng dán vào ngực anh, gật gật đầu nói:

“Rất kích thích.”

Cô luôn thẳng thắn thành khẩn trắng ra, mặt nạ treo lên gương mặt thanh tú lạnh lùng, cả người vừa thuần lại dục.

Bùi Chinh không động nữa, muốn rút tay về, lại nghĩ đến Khương Diệp đã nói câu kia.

‘ Anh sợ cái gì. ‘

Anh rất muốn biết trong lòng Khương Diệp đang suy nghĩ điều gì, thỏa hiệp đối với hiện trạng, hay chỉ muốn kiếm tìm một chút kích thích trong cuộc sống nhạt nhẽo không thú vị, anh không rõ lắm. Anh chỉ biết, nếu lại ôm như vậy đi xuống, Khương Diệp sẽ phát hiện ra.

Anh cứng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.