Ngụy Thành Huy biết tự mình nói sai, ôm bả vai Khương Diệp xin lỗi.
Khương Diệp không để ý tới anh ta, chỉ nói đã bị muộn làm rồi, đẩy người đi ra ngoài, hai người vừa đi ra cửa lại đụng phải Lộ Du Hi, dáng vẻ như vừa mới rời giường, còn mặc áo ngủ gợi cảm, trong tay cầm theo túi rác.
Sắc mặt Ngụy Thành Huy trầm xuống, đi đến trước mặt cô ta: “Em cứ mặc như vậy ra ngoài vứt rác?”
“Ừm.” Lộ Du Hi xoa xoa đôi mắt: “Đói bụng.”
“Anh đi mua cho em……”
Ngụy Thành Huy vừa nói xong, lúc này mới ý thức được Khương Diệp còn đang ở bên cạnh, nhanh chạy qua nói với Khương Diệp:
“Nếu không em chờ anh…”
Bùi Chinh đã làm sandwich, chẳng qua chỉ làm một phần, Khương Diệp không muốn cướp miếng bánh đó của Lộ Du Hi, nên không ăn, nhưng tinh tế nghĩ đến, hẳn là Bùi Chinh làm cho mình, Lộ Du Hi cố tình coi như không nhìn thấy, ra làm trò diễn vở kịch trà xanh trước mặt cô.
Có lẽ cô ta cho rằng Khương Diệp sẽ sinh ra nóng nảy, nổi cơn ghen, hoặc nhăn mặt cho Ngụy Thành Huy nhìn, nhưng vô dụng, còn làm trò trước mặt cô lôi kéo Ngụy Thành Huy đi, tóm lại, Khương Diệp sẽ không có được sắc mặt tốt.
Nhưng cô ta đã sai.
Khương Diệp nhìn vậy như vừa được nhắc nhở, lập tức đi vào nhà cô ta, cũng không thay giày, cầm lấy miếng sandwich trên bàn ăn, lúc ra ngoài còn nói lại một câu:
“Xin lỗi, đã quên cầm đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-vo/3463325/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.