Khương Diệp tắm rửa xong đã là mười giờ tối, nằm trong ổ chăn xa lạ, có chút lạ giường không ngủ được.
Đến mười giờ rưỡi, vẫn không thấy Bùi Chinh đi vào, cô hoài nghi xuống giường đi vệ sinh, cho rằng anh vẫn đang tắm rửa, cuối cùng thấy người đàn ông đang nằm trên sô pha, một chân dài gác lên sô pha bên cạnh, nhìn từ xa, chỉ như một thi thể người đang nằm.
Khương Diệp đi qua đỡ bờ vai anh: “Sao anh lại ngủ ở đây?”
Cô thật sự không hiểu, vì sao lại tồn tại loại người như Ngụy Thành Huy, còn tồn tại một người như Bùi Chinh.
Thế giới này có công bằng không?
Bùi Chinh giữ cổ tay cô, đẩy người ra ngoài: “Em quay về ngủ đi.”
“Tôi không sợ, anh sợ cái gì.”
Một tay khác của Khương Diệp dắt tay anh, bàn tay to lớn, dày rộng có lực, hơi ấm nóng bỏng, cô hơi dùng sức kéo anh, nhưng người vẫn không hề nhúc nhích, phòng khách không bật đèn, khắp nơi một mảnh đen nhánh, còn có thể nghe thấy tiếng cười đùa truyền đến từ phòng Lộ Du Hi, càng làm cho người đàn ông trên sô pha có vẻ cô đơn tịch mịch.
“Lại đây.” Cô buông lỏng tay, miệng lưỡi bình tĩnh như người đang đứng ngoài cuộc:
“Dáng vẻ anh như vậy là sao?”
Vừa nói xong cô xoay người trở về phòng, đi được vài bước quay đầu lại đưa mắt nhìn, quả nhiên người đàn ông đứng dậy đi theo.
Thật ra ngoài Ngụy Thành Huy, lần đầu tiên Khương Diệp cùng một người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-vo/3463324/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.