( Kể theo cái nhìn của Devan Key)
"Mẹ!!!! Anh Hai lấy bánh của con kìa!!!"
Tôi gào lên.
Những tưởng sẽ được mẹ bênh vực ngờ đâu bị một cái cốc ngay giữa trán.
Mẹ quay sang nói:
"Collins, đừng chọc em nữa và Devan, mẹ nhìn tôi, "con cũng sáu tuổi rồi còn gì. Đừng khóc nhè nữa."
"Lêu lêu khóc nhè, khóc nhè, khóc nhè."
"Collins."
Mẹ nhắc.
Anh hai nghe thế thôi không chọc tôi nữa, chạy tót ra ngoài sân chơi trước đó còn không quên quay lại thơm má mẹ một cái.
Tôi cũng đứng dậy, tiến đến mẹ ôm chầm rồi cũng bắt chước anh hai, tôi thơm má mẹ một cái.
Tôi nói:
"Con ra ngoài chơi nhé."
Mẹ tôi cười hiền, đáp:
"Ừ, ra đi. Cẩn thận đừng đi xa quá nhé."
"Dạ."
Tôi đáp rồi chạy vụt đi.
Tôi chạy ra khoảng sân trước nhà, khoảng sân nhỏ thôi chứ không rộng lớn mênh mông như những khoảng sân của những ngôi biệt thự sang trọng ta thường thấy trên tivi.
Không.
Sân nhà tôi làm gì to đến mức ấy.
Thế nhưng dù sở hữu diện tích hạn hẹp nhưng sân nhà tôi lại may mắn có được bãi cỏ xanh mướt, êm lắm.
Tôi chạy ra và nằm lăn ra đấy, mắt nhìn lên trời cao.
Hôm nay trời xanh, một màu xanh thật đẹp, vài áng mây trắng như tuyết lảng bảng trôi, nắng lúc này hơi gắt tôi nằm đó nhìn trời mà mắt cứ nheo cả lại.
Nhìn kiểu này thì nhọc quá.
Thế rồi một bóng hình khác đứng chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-vo-tinh-mang-em-den-ben-anh/2895311/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.