Devan đang ngồi trên giường, anh ôm lấy Sabrina vẫn còn bất tỉnh không buông, dù đứng từ xa vẫn có thể cảm nhận cái ôm của anh rất ấm áp và dịu dàng.
Tiffany tiến đến gần hơn, Devan vẫn không hề hay biết, anh gục trên mái tóc đen tuyền của Sabrina, anh run lên từng cơn, Tiffany lúc này mới nghe thấy từng lời nói trong cơn thổn thức của Devan.
"Sabrina...Sabrina...Sabrina."
Anh kêu lên như thế, nước mắt tuôn rơi lã chã.
Tiffany ngạc nhiên hết sức, lần đầu tiên trong hơn tám mươi năm cuộc đời của mình bà chứng kiến Devan Key - người con trai mạnh mẽ, rất giỏi kiềm chế nước mắt, bà hiếm khi nào hay có thể nói là chưa bao giờ thấy anh khóc một cách đầy đau đớn và tuyệt vọng như thế này.
"Làm ơn! Xin em! Đừng bỏ anh! Xin em! Anh không thể sống nếu thiếu em. Không! Anh không thể! Xin em! Làm ơn!"
Nhìn anh đầy đau khổ và bất lực, Tiffany tiến đến, kêu tên anh.
Anh giật mình ngước lên, gương mặt còn nhem nhuốc nước mắt, anh hít lấy một hơi sâu rồi thở hắt ra, anh nói:
"Chào bà Tiffany, xin lỗi vì để bà thấy cháu trong tình cảnh như thế này."
Tiffany im lặng rồi đặt khay đồ ăn lên chiếc bàn gần đó, bà tiến đến chỗ anh và Sabrina.
"Cô bé vẫn chưa có dấu hiệu của sự sống nào à?".
Giây phút câu hỏi ấy được thốt ra, bà kinh hoảng muốn rút ngay lại nhưng đã không còn kịp nữa, Devan đã đau đớn nay còn đau đớn hơn gấp bội phần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-vo-tinh-mang-em-den-ben-anh/2895287/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.