"Làm sao mà quay về được hả ông? Nếu cháu quay về, Sabrina sẽ..."
Bốp
Một cái đánh từ cây gậy của ông cụ vào tay anh, anh la lên, xoa xoa tay.
"Đau quá! Ông làm cái gì thế?"
"Đánh chứ làm gì, đánh cho cậu tỉnh ra."
"Nhưng cháu đang tỉnh mà."
Bốp
Thêm một cái nữa vào tay kia, chú nai vẫn đứng đó quan sát chăm chú.
"Sai. Cậu mụ mị rồi, cái bài thơ ngớ ngẩn đó làm đầu óc cậu mụ mị rồi. Vì thế cậu phải tỉnh ra."
"Sao mà bài thơ đó mụ mị được? Mà làm sao ông biết về bài thơ?"
"Đó không phải vấn đề của cậu. Vấn đề của cậu bây giờ là quay lưng lại và đi về. Chấm hết."
"Nhưng cháu không thể...Sabrina..."
Bốp
Lần này là cụ gõ vào đầu anh, anh ôm đầu.
"Đau quá! Sao ông cứ đánh cháu hoài thế?"
"Còn hỏi nữa? Mê man mụ mị như cậu, ta gặp thiếu gì. Vì thế phải đánh cho tỉnh ra."
"Ông nói bình thường được rồi, cần chi phải đánh."
"Nói bình thường cậu có nghe đâu, cậu coi thường đệ tử của ta cơ mà, lời nói không được thì dùng hành động."
Ông giơ gậy ra định đánh thêm cái nữa thì Devan ngăn lại, anh nói:
"Thôi ông ơi đủ rồi. Cháu chịu đau đủ rồi, xin lỗi ông nhưng Sabrina đang cần cháu, cháu bằng mọi cách phải cứu cô ấy."
Rồi không cần phải để ông cụ nói thêm được câu nào, anh quay lưng bước đi, chú nai bây giờ đã không còn chắn đường anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-vo-tinh-mang-em-den-ben-anh/2895285/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.