Có lẽ do tiếng kêu qua thảm thiết, Hạ Tình sợ hết hồn.
Vội vàng bế tôi lên, dịu dàng vuốt ve đầu tôi, vuốt lông cho tôi không ngừng.
Nhưng não tôi đã chết máy một phần rồi, có lẽ do sức chứa vốn có của não mèo cũng không lớn cho lắm.
Má nó sao tôi lại biến thành một con mèo chứ!?
Hạ Tình! Hạ Tình à em cẩn thận nhìn anh một chút đi!
Anh là Liệt Liệt nhỏ của em đây!
Hạ Tình căn bản không nghe được tiếng lòng của tôi, chỉ có thể nghe tôi kích động kêu “Meo meo meo”.
Em quay đầu qua khẽ hôn một cái lên cái đầu xù lông của tôi, giọng dịu dàng như nước, “Ngoan nào, có phải đói rồi không?”
Hụ hụ hụ, thanh âm của Hạ Tình dịu dàng quá đi.
Tôi kìm lòng không đặng meo một tiếng.
Meo xong thì cả cái thân mèo kinh hãi.
Tôi có phải mèo đâu!
Hạ Tình ôm tôi lên giường, sau đó nhẹ nhàng đặt tôi xuống.
“Meo?” Tôi ngẹo đầu nhìn em.
Đờ mờ! Tôi thật sự không phải mèo đâu!
Hạ Tình ngồi bên giường, ngón tay gãi gãi cằm tôi, cười vô cùng ấm áp, “Ngoan, có tỏ ra dễ thương thì cũng không thể ăn nữa, em còn nhỏ quá.”
Nhưng tâm tư của tôi lại không đặt trên nụ cười của em. Đọc thêm nhiều truyện ở == ТRUMtruyen . VN ==
Hạ Tình mới tắm xong, ngoài áo choàng tắm ra thì chẳng mặc gì cả.
Chẳng mặc gì luôn.
Không mặc gì sất.
Em hơi cúi đầu xuống, cổ áo choàng tắm mở rộng.
Rộng đến thông qua cổ áo, cái gì ở trong cũng thấy được hết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tuong-xem-mat-that-diu-dang/232942/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.