Edit: Cháo
1.
Trí nhớ của tôi vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng từ ngày có Hạ Tình, chất lượng cuộc sống của tôi tựa như ngồi trong cơ giáp, bay lên thẳng tắp.
Rắn nhỏ cũng đang lớn dần, là cái loại to bự đó!
Cùng lúc đó, tôi phát hiện ra một vấn đề.
Chính là, mèo nhà chúng tôi, hình như sống rất sung sướng.
Tôi lấy ví dụ thế này, nếu như có Hạ Tình cuộc sống của tôi giống người, vậy thì có Hạ Tình cuộc sống của mèo chính là Thần Phật.
Chuyện này phải quay lại hai tuần trước để nói.
Không phải tôi vẫn luôn mất trí nhớ sao, đấy không phải là điều tôi muốn, bởi vì thú lượng tử của tôi là trăn Iragai, sau trận chiến quy mô lớn kia, bản thể bị thương nghiêm trọng nên lột da trở lại thời kỳ con non, tôi cũng theo đó mà mất trí nhớ.
Không chỉ có bạn đời của tôi là Hạ Tình khổ não với vấn đề này, quân đội cũng cảm thấy rất phiền não.
Mỗi lần tôi mất trí nhớ, tất cả kiến thức quân đội cũng phải huấn luyện lại một lần.
Ưu điểm chính là, chẳng bao giờ phải lo lắng tôi tiết lộ bí mật quân sự.
Nhưng lại không thể ngăn được nhân lực và thời gian bị tiêu hao, cho nên quân đội kết hợp với viện nghiên cứu làm phẫu thuật cho tôi.
Cần phải ở trong phòng thí nghiệm của viện nghiên cứu hơn ba tháng, chủ yếu là nhốt tôi ở trong khoang nuôi cấy.
Bởi vì liên quan đến cơ mật quân sự, Hạ Tình dù là người nhà cũng không được đi cùng.
Vừa nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tuong-xem-mat-that-diu-dang/232941/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.