Trong hồi ký của mình ta viết thế này: Đoạn thời gian vừa qua là tháng ngày vui sướng nhất, hạnh phúc nhất từ khi ta chào đời cho đến nay, thân thể của ta giống như đang ở Thiên đường, không có âm mưu, không có 'dương mưu', không xảy ra chuyện đấu đá với ai cả, càng không có ánh mắt người ngoài xoi xét. Ta giống như một nữ nhân bình thường, mà nàng cũng là một người bình thường, chúng ta cùng một chỗ thuần túy là duyên phận, thật ăn ý gắn kết cùng nhau. Ta không cần đoán mục đích của nàng khi bên cạnh ta, nàng cũng không biểu hiện ra suy nghĩ trong nội tâm. Chúng ta gạt đối phương cũng gạt chính mình, giả vờ gió êm sóng lặng. Giả vờ thì đâu biết lúc nào là chân thật. Khi đó ta thường xuyên đặt tay lên ngực tự hỏi mình, rốt cục tình cảm mà ta dành cho nàng là dạng gì. Ta cũng tự giả thuyết, nếu sau này xảy ra nhiều chuyện, thì tình cảm của ta dành cho nàng có thay đổi không? Khi đó ta nên đối mặt nàng thế nào? Trong vui sướng mang theo nghi ngờ, vui vẻ là chúng ta cùng nhau vui vẻ, nghi ngờ là những khi xung quanh vắng lặng chỉ còn mình ta tự nghi ngờ. Nàng luôn ở trước mặt ta, ở bên cạnh ta, thật giống như đối với nàng ta là người duy nhất trên đời này mà nàng có thể tin cậy, trong mắt ta nàng giống như chú chim non mới nở, đối với thế giới vô cùng tò mò và sợ hãi, còn đối với ta là hoàn toàn yên tâm. Ta phát hiện ta thích bị nàng ỷ lại, thích giảng giải từng thứ mới lạ cho nàng hiểu. Có lẽ ta thích là người bị ỷ lại, nếu không phải nàng, là người khác, ta cũng sẽ có loại cảm giác này. Ta rãnh rỗi vô sự lại tự hỏi mình, thật sự là thế này phải không? Có phải cứ bất kỳ người nào đến dựa dẫm vào ta thì ta sẽ gánh vác họ không? Nghi vấn của ta nhiều hơn một lẻ. Trong một ngày, ta sẽ dẫn nàng đi ra ngoài một chút, nàng thích nhìn ngắm thế giới bên ngoài, nhưng mà không thích cùng người lạ tiếp xúc, nàng thích làm một trong những người qua đường, lẳng lặng nhìn những thứ mới lạ xung quanh. Lúc nào nàng cũng tò mò, lòng hiếu kỳ của nàng không phải viết ra trên mặt, mà là biểu hiện qua từ trong ánh mắt. Ta cảm thấy đồng cảm với nàng là chuyện không cần thiết, nhưng mà mỗi khi ta nhìn thấy nàng mang theo ánh mắt tò mò thì ta sẽ nhịn không được mà đau lòng, những thứ bình thường không có gì đặc biệt ta đã từng hưởng thụ qua còn nàng thì trong lúc đó chỉ có một mình cô đơn tịch mịch. Yêu quái bên trong quyển sách kia đi ra càng ngày càng thường xuyên, có đôi khi ta có thể cảm thấy nàng hóa thành một hình ảnh trong suốt xuất hiện trước mặt ta, so với trước chỉ nghe thanh âm không thấy người, nàng nói đây là vì việc tu luyện của ta cũng có liên quan đến công lực của nàng. Quan hệ giữa ta và nàng nói đơn giản chính là ta tốt thì nàng mới tốt. Ta đem cảm nhận kỳ lạ nói cho nàng biết "Bây giờ ta không chút thay đổi nào, nguyên nhân vì sao vậy?" Bóng dáng mờ ảo của nàng bay vòng quanh ta, sau đó dừng lại, gật đầu trầm ngâm trong chốc lát, bẻ ngón tay vài cái, cuối cùng thì đưa ra kết luận, nói "Chuyện này nói ra cũng rất đơn giản. Hiện tại ngươi có tiến bộ rất lớn, nhưng mà người là người phàm xác thịt nên không có cảm nhận được, lúc này là quá trình tích tụ, dần dần đến một trình độ nhất định thì sẽ phát sinh biến hóa..." "Ta rốt cuộc có tiến bộ?" Mấy ngày nay ta cân nhắc vấn đề này, sờ khắp toàn thân mỗi một chỗ, cũng không có phát hiện ra chút nào biến hóa của người tu tiên, chân khí trong thân thể cũng không cường đại như trước. Nàng đung đưa cái đầu, nói "Nói đến ta cũng cảm thấy kỳ quái, theo lý thuyết thì sau khi người cùng nàng làm chuyện kia hẳn là sẽ hơi chút phát sinh biến hóa, tỷ như thay da đổi thịt a, trên đầu mọc sừng, sau lưng mọc cánh" "Đó là dị dạng" "Nhưng mà cũng không thể nói không có khả năng, dù sao khả năng về thần tiên huyễn nhiều như vậy, ngươi không thể xác định đâu là giả đâu là thật" Ta thấy nàng là thần tiên gà mờ, nói chuyện không khuôn phép. Trong lòng ta khinh bỉ nàng. Nàng nhíu mày, nói "Khí tức ngươi khinh bỉ ta quá nồng đậm, ta cũng có thể cảm nhận được" Lúc tiểu câm điếc đi tới, thân ảnh của nàng liền biến mất, ngay cả bóng dáng đều không để lại. Tiểu câm điếc đi tới gần ta, dừng lại ngay chỗ yêu quái từng xuất hiện khi nảy, giống như nàng cảm giác được sinh vật không rõ ràng tồn tại. Ta thật sự sợ nàng sẽ phát hiện, vội nói sang chuyện khác, nói "Có muốn đi thả diều không?" Phản ứng của nàng giống như ta mong muốn, đương nhiên là nguyện ý. Ta cùng nàng mua một con diều vô cùng lớn, lại mua thêm một sợi dây dài thật dài, lần này ta định sẽ đem con diều này thả bay đến chỗ cao nhất, cho nàng nhìn thấy kỹ thuật của ta. Ra đồng thả diều là chuyện vui sướng nhất, đồng ruộng bao la có thể dang rộng hai chân chạy cho thỏa thích, cả bầu trời cũng là vô biên vô hạn, diều muốn bay về hướng nào đều được. Ta lấy kỹ xảo chơi diều trong nhiều năm thả con diều bay lên cao, mới đầu nó ở giữa không trung lung la lung lay, càng ngày càng cao, theo sợi dây mà dần lên cao, diều bay đến địa phương xa xôi, biến thành một chấm đen rất nhỏ rất nhỏ. Mây trắng chậm rãi thổi qua, diều hóa thành một điểm nhỏ trên mây. Ta chưa bao giờ thả diều bay cao như vậy, đây cũng là lần đầu tiên. Chờ nó bay lên, ta cũng vô pháp ức chế mình không thể đè nén vui vẻ. Ta đưa dây diều cho tiểu câm điếc, hay tay nàng chặt chẽ cầm cuộn dây, bởi vì gió thỉnh thoảng kéo theo diều bay cao, cho nên nàng có chút không khống chế nổi. Ta cầm lại tay nàng, cùng nhau giữ chặt sợi dây. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt tìm kiếm con diều bay giữa bầu trời, cố chấp không chịu chớp mắt, cho đến khi nước mắt rơi xuống. Ta nhớ lại ta từng cùng nàng chơi diều một lần, đó là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, thả diều trong hoàng cung và thả diều ngoài đồng là hai chuyện không giống nhau. Hoàng cung như cái lồng chim kia ngay cả diều cũng không thể bay cao, chỗ nào cũng bị hạn chế, còn ở đây mới thật là tự do tự tại. Cả buổi chiều nàng luôn cầm sợi dây diều không buông, đến chạng vạng mặt trời chiều ngã về tây, bắt đầu có lên gió, ta vuốt cánh tay cảm giác được từng trận lạnh, nói với nàng "Chúng ta về ăn cơm chiều thôi" Ta gọi nàng nàng cũng không nghe, vẫn như trước ngửa đầu nhìn phương xa, ta nghĩ nàng đã chơi cả buổi chiều hôm nay rồi còn không chán, ta lay lay cánh tay nàng, nói "Chúng ta trở về thôi, nếu gió lên sẽ cảm lạnh không tốt đâu" Nàng lưu luyến thu hồi ánh mắt. Ta từ tiếp nhận dây diều từ tay nàng, hoàn toàn buông tay, cuộn dây rất nhanh chuyển động, dây diều không ngừng xả ra, bay thật nhanh vút lên cao. Cuối cùng đầu sợi rút ra, rất nhanh mà biến mất. Ta nói "Đi thôi" Nàng bị ta dẫn đi vài bước, nhưng vẫn không quay đầu lại, ta lo lắng nàng sẽ đem cổ mình xoay đến gãy mất. "Không cần vướng bận nó, bây giờ nó rất vui vẻ, có thể đi đến nơi nó thích. Tự do tự tại, không ai quản" Đây cũng khát vọng của ta. Nàng gật gật đầu, thu hồi tầm mắt, đi theo ta rời khỏi chỗ mà cả hai ngây người hết một buổi chiều. Đi đến đường lớn ta nghe được bọn nữ nhân trên đường đang thảo luận buổi tối sẽ có hoạt động gì đó, nói có một chợ đêm, có hội đèn lồng. Đang lúc đi tắm, ta nhớ lại mình vẫn chưa mang nàng ra ngoài dạo vào buổi tối, chờ tắm rửa xong liền mang nàng đi ra ngoài một chút, cho nàng biết thêm những điều mới lạ. Ta từ trong thùng gỗ đi ra, cầm lấy cái yếm tính mặc vào, đột nhiên nghe thấy cửa có tiếng động rất nhỏ truyền đến, tiếng động cách chúng ta khoảng cách rất xa, hơn nữa rất nhỏ giống với một cây kim rơi xuống. Ta lại có thể nghe được tiếng động này, sau khi nghe được thì trong lòng đột nhiên lộp bộp một chút, cảm giác có gì đó không ổn. Ta nhìn xuyên thấu qua bức bình phong hơi mờ, thấy được tiểu câm điếc, cũng thấy được một cái đầu sau lưng nàng. Người nọ dán sát sau lưng tiểu câm câm điếc, thân hình cũng cỡ như tiểu câm điếc. Nhưng mà chỗ duy nhất chính là hắn cao hơn tiểu câm điếc rất nhiều, cho nên che giấu cũng không được. Ta không có thời gian mặc cái yếm vào, cầm một chiếc áo khoác bao lấy bả vai và hạ bộ, từ sau tấm bình phong đi tới. Tiểu câm điếc không vì sau lưng đột nhiên xuất hiện người mà kinh hoảng, nhưng mà ta lại thấy kinh hồn táng đảm, bởi vì ở trên cổ của nàng dán một con dao sắc bén. Lưỡi dao bóng loáng đặt lên cổ của nàng, không cẩn thận một chút sẽ liền vạch một đường vết thương. Ta nói "Đại hiệp, ngươi thủ hạ lưu tình, giựt tiền cướp sắc tùy tiện ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng đả thương nàng" "Nương nương, ta không thể không làm như vậy" Người nọ từ sau lưng tiểu câm điếc đi tới, khi mặt nàng xuất hiện ta liền bất ngờ, Tiểu Thúy, lại là Tiểu Thúy, tại sao có thể là Tiểu Thúy! Cằm của ta rơi xuống, cảm thấy ở một chổ không thể nghĩ ra được mà nàng cũng xuất hiện, chuyện quan trọng nhất vẫn là lúc này trên mặt nàng tràn ra sát khi chưa bao giờ có. Nàng biến thành một người khác, với ta mà nói sớm chiều ở chung đều là không ý nghĩa, bởi vì cho tới bây giờ ta chưa từng gặp qua gương mặt này của nàng, có lẽ đây mới là tướng mạo mà nàng sẵn có. "Tiểu Thúy, tại sao ngươi lại ở trong này, còn có, ngươi làm gì phải bắt cóc nàng? Chẳng lẽ ngươi là muốn giết ta diệt khẩu?" Ta điên rồi, tại sao có thể như vậy, ít nhất cũng phải có một nơi vộ hại với ta chứ, người mà ta tin tướng nhất trong hoàng cung lại có thể đối với ta như vậy! Tiểu Thúy lộ ra mỉm cười, sát khí biến mất không thấy, chỉ chớp mắt một cái thì ta lại nhìn thấy tiểu cung nữ quen thuộc của mình, ta hận không thể nhào lên ôm lấy nàng, mấy ngày nay ta đều nhớ nàng. Nàng nói "Nương nương, ngươi có khỏe không? Trong mấy ngày nay có người chiếu cố ngươi không, ăn uống có hợp khẩu vị không?" "Đều tốt, ta cũng không tệ, ăn no mặc ấm. Bây giờ không phải là thời gian nói chuyện phiếm, ngươi mau bỏ dao găm xuống ngay đi, con dao thật sắc bén, ngàn vạn lần đừng để nàng rơi một giọt máu nào, ta sẽ đau lòng!" Lông mi Tiểu Thúy dựng thẳng lên, lại biến thành Tiểu Thúy sát thủ "Nương nương, ngươi thật sự thật ác độc nhẫn tâm, ngươi bỏ lại ta cùng Linh Nhi, khi ngươi đi rồi, hại chúng ta thiếu chút nữa chết ở trong lao" Áy náy của ta giống như Hoàng Hà vỡ đê "Thực xin lỗi, Tiểu Thúy, là ta có lỗi với ngươi, ta không muốn thương tổn ngươi, nhưng mà khi đó ta thật không có cách nào khác, nếu không đi sẽ không còn kịp nữa" "Nương nương, ta không trách ngươi, chết đi cũng là kết cục của mỗi cung nữ, duy nhất khác nhau chính là chết không rõ ràng và chết quang minh chính đại, ta sớm đã chuẩn bị tâm lý" Tiểu Thúy biến hóa qua lại thành hai người khác nhau, làm tim ta đập loạn xạ, không biết nàng khi nào thì sẽ nảy mầm sát ý một dao rơi xuống đem tiểu câm điếc thủ tiêu. Lòng ta như ngàn cân treo sợi tóc. "Tiểu Thúy, chúng ta thương lượng một chút được không, trước tiên ngươi buông nàng ra nha, coi như ta cầu xin ngươi" Muốn ta tiếp tục nhìn thấy con dao găm kia đặt tại cổ nàng còn không bằng trực tiếp giết ta đi. Tiểu Thúy nói "Nương nương, ngươi đừng ép ta!" Tiểu Thúy lắc đầu, cũng may là tay nàng cầm dao vững như núi Thái Sơn. Trái tim của ta trải qua một hồi đại kiếp nạn khó khăn, từ trên lồng ngực bay lên sau đó ngoan ngoan bắn ngược trở về. Ta dùng ánh mắt cùng nàng tâm linh tương thông: Không cần sợ ta sẽ bảo vệ ngươi. Ánh mắt của nàng giống như đang nói: Ta không sợ. Thật sự là tiểu hài tử không đáng yêu. Ta nói thầm trong lòng. "Nương nương, ngươi theo ta hồi cung" Tiểu Thúy kiên định nói. "Không cần như vậy. Ngươi đang bức ta!" "Nương nương, ta nhận định ngươi là chủ nhân của ta, ta thề sẽ chết theo ngươi, trong hoàng cung chỉ có thể có một hoàng hậu, người kia chính là ngươi, ngươi tuyệt đối không thể nhường cho người khác, hơn nữa ngươi còn có thái hậu, làm sao ngươi có thể cùng một tên nam nhân bỏ trốn!" Nàng phát ra phẫn nộ. Ta lặng đi một chút, tiểu câm điếc cũng lộ ra biểu cảm nghi ngờ. "Nương nương!!!! Tại sao ngươi có thể không chịu trách nhiệm!!!!!!!!!! Ngươi đi rồi bảo chúng ta làm sao bây giờ!!!!!!!! Tiểu Thúy ta đời này chỉ nhận ngươi làm chủ tử!!!!!! Ngoài ngươi ra ai ta cũng không tiếp nhận!!!!!!!! Ngươi vừa đi cũng là bức ta đến tuyệt lộ!!!!!!! Nương nương, làm sao ngươi có thể quên thái hậu!!!!!!!!! Người cùng ngươi bỏ trốn còn là nam nhân!!!!!!!! Ngươi muốn BG (Boy x Girl) thì ta làm sao còn giá trị tồn tại!!!!!!!!!!!! Ngươi nói ta làm cung nữ dễ lắm sao!!!!!!! Ta gia nhập phái giáo dễ dàng sao!!!!!!!!" Ót ta giống như bị đá ném trúng, trước mắt hiện ra vô số ngôi sao. Trong lúc hỗn loạn, Tiểu Thúy cười lạnh, nói "Nương nương, ngươi cứ việc hận ta đi, nhưng mà vì hoàn thành sứ mạng của mình, ta không thể không hy sinh hắn, chỉ có thể trách hắn đời này mạng không tốt, đầu thai vào thế giới bách hợp làm gì. Chỉ có thể trách ông trời, không thể trách ta" Nàng nói xong liền dùng sức. Lòng ta nóng như lửa đốt, vào lúc này cái miệng đã phản ứng nhanh hơn đầu óc "Không được, nàng chính là thái hậu!" Một lúc lâu, không một ai trong chúng ta nói chuyện, thậm chí cả tiếng hít thở đều bị đè nén, chỉ nghe đến ba tiếng tim đập phù phù phù đan vào cùng một chỗ. Tiểu Thúy kinh ngạc. Ta cũng vậy, ta đang tự trách mình tại sao ngu ngốc đến nổi đem điểm ấy nói ra, tùy tiện tìm một cái cớ không tốt sao, nói nàng là muội muội ta thất lạc nhiều năm không được sao? Nàng là bằng hữu tốt nhất của ta? Cho dù nói nàng là người qua đường nào đó cũng được, cần gì phải nói ra thân phận kia. Phản ứng của tiểu câm điếc làm lòng ta dần dần trầm xuống, nàng lộ ra biểu cảm khiếp sợ, giống như vừa bị một dao chém sau lưng, tia thống khổ kia rõ ràng như thế. Ta hốt hoảng, cảm thấy bức tường mong mảnh giữa chúng ta bị phá thành mảnh nhỏ. Bức tường ấy che chắn sự thật của chúng ta, cũng bảo hộ quan hệ yếu ớt của hai chúng ta trong lúc đó. Nhưng mà bây giờ... Không! Tiểu Thúy buông dao găm rơi trên mặt đất. Miệng nàng vừa mở ra vừa khép lại, thử nói chuyện, nhưng không một lần thành công. Tiểu câm điếc, không phải, bây giờ nàng đã là thái hậu, nàng nhẹ nhàng nói với ta "Thì ra ngươi đã sớm biết" Ta gật đầu khó khăn, nói "Chỉ có ngốc tử mới không biết" "Ngươi cũng sớm biết ta là ai?" "Ngốc tử mới lại không biết" Khóe miệng nàng gợi lên tươi cười không độ ấm. Ta nghĩ, chúng ta đều không phải kẻ ngốc, chúng ta đều là làm ra vẻ khôn ngoan thông minh, thế nhưng kết cục chính là thông minh bị thông minh hại. Ánh mắt chúng tách ra, không muốn nhìn đối phương, khi cảm thấy thẹn trong lòng thì không cách nào thản nhiên đối mặt với đối phương được, cũng bởi vì nàng đã không còn là nàng của ngày hôm qua nữa. Tiểu Thúy vẫn duy trì biểu cảm kinh ngạc trong hồi lâu không hề thay đổi. Đợi nàng khôi phục lại bình tĩnh, ta hỏi nàng "Ngươi rốt cuộc là thân phận gì?" Nàng cắn chặt khớp hàm, nói "Nương nương, cầu xin ngươi tha thứ cho ta, ta không có cách nào nói cho ngươi biết, ngươi nghiêm hình bức cung ta cũng không thể nói" "Ngươi không nói thì liền rời khỏi hoàng cung đi. Ta không muốn thấy ngươi trong cung. Ta cũng sẽ không lưu lại một thân phận không rõ bên cạnh ta" Ta không thể không nhìn ra hoàn cảnh, thế giới này thật sự rất xấu xa, kỳ thật thì căn bản lão thiên gia không muốn phái một người tốt đến bên cạnh ta. "Ngươi là gián điệp mai phục trong cung của Bạch Liên Giáo" Trong lúc này nàng là thái hậu, bộ dạng uy nghiêm không thể thân cận. Mới qua có một chút nhưng ta lại bắt đầu nhớ nhung tiểu câm điếc kia của ta, cảm giác như gặp nàng kiếp trước, rõ ràng người còn tại trước mắt, với ta mà nói quả thật xa xôi không thể tưởng tượng. Tiểu Thúy mang dũng khí mạnh mẽ, nói "Bẩm thái hậu nương, ta không phải người của Bạch Liên Giáo, ta là Thánh nữ của Bách Hợp Giáo" "Ta chưa bao giờ nghe qua" Thái hậu nói. Tiểu Thúy nói "Đương nhiên, Bách Hợp Giáo luôn luôn giữ kẽ, giáo lí là chỉ dạy con người biết cái gì gọi là tình yêu"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]