Chương trước
Chương sau
Khi đó ta đã có suy nghĩ, chẳng lẽ đây chính là giết người diệt khẩu trong truyền thuyết sao. Cổ ta lạnh buốt, ta co đầu rụt cổ đi vào bên trong.
Thái hậu vẫn chưa đi ra, thế nhưng nàng lại muốn ta đi vào trong. Tiếng bước chân của nàng ở trước mặt ta, nhẹ nhàng truyền đến, ta cùng tiếng bước chân đi trong cung điện âm u, xuyên qua một cánh cửa mở màu đỏ sậm, đi vào tận cùng bên trong.
Bên trong càng thêm lạnh càng thêm u ám, mùi đàn hương lan tỏa làm mắt người ta cũng đều phải rơi lệ.
Chính giữa gian phòng đặt một chiếc thần án [1], bên trên bày biện các loại cống phẩm, ở giữa đặt một chiếc bài vị, trên bài vị xanh vàng rực rỡ viết tên của lão hoàng đế.
[1] Thần án: Bàn thờ
Lần đầu tiên thái hậu cho ta xem hình dáng thật sự của nàng, lấy thân phận thái hậu, bóng dáng mãnh khảnh của nàng đang đứng ở trước mặt ta.
Nàng quỳ gối trên bồ đoàn [2], nói "Hoàng hậu, ngươi quỳ xuống"
[2] Bồ đoàn: Tấm đệm
Đầu gối ta mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ rạp trên mặt đất, ta thấy bồ đoàn bên cạnh hoàng hậu thì liền đi tới, kéo làn váy, sau đó chậm rãi quỳ xuống.
Ta dùng khóe mắt trộm nhìn nàng, nàng ngửa đầu nhìn bài vị, khuôn mặt thật bình tĩnh. Trong lòng ta đoán rằng, rốt cuộc nàng muốn làm gì đây, bài vị của lão già đã chết kia thì có tình cảm gì để nhìn?
Cũng giống như ta, ta nhìn bài vị của mấy công công cũng không biết đẹp là gì, nhưng thật ra không khí âm u tối tăm ở đây lại làm ta xúc động đến nổi da gà đều dựng đứng lên.
Thái hậu nói "Hoàng hậu, ngươi có biết hôm nay là ngày gì không?"
Bình thường không nhìn mặt của nàng, nghe thanh âm ra vẻ của nàng, ta không nghĩ ra được nàng là dạng người gì, khí thế của nàng cũng không vì tướng mạo mà giảm đi.
Ta nói "Không biết. Xin bà bà nói cho con dâu rõ"
Thái hậu nói "Hôm nay là sinh thần của tiên đế. Tiên đế lâm chung, ai gia chưa từng quên sinh thần cũng như ngày giỗ của hắn, thời khắc đều ghi nhớ trong lòng. Mỗi khi đến ngày này, ta đều tới nơi này để bái tế, tự kiểm điểm lại hành vi của bản thân, tự xét bản thân xem có lỗi với tiên đế hay không"
Nếu thái hậu là một bà lão tóc trắng xoá nói ra lời như vậy, ta sẽ sinh ra vài phần kính trọng nàng, nhưng mà người trước mặt ta rõ ràng là một tiểu nữ nhân so với ta còn nhỏ tuổi hơn. Bộ dạng tâm như tro tàn nói ra những lời quan trọng hóa vấn đề, làm cho người nào nghe cũng phải thương tâm rơi lệ.
Ở quán trà đầu phố người ta kể chuyện, quả phụ ban đêm không có chuyện gì làm, không chịu nổi cảnh tịch mịch, vì thế nhớ tới trượng phu trước khi chết đã giao cho nàng một chiếc hộp, từ dưới gầm giường lấy ra, nàng vừa mở ra vừa nhìn, bên trong đầy đậu đỏ và đậu xanh, nàng liền đếm đậu hết một đêm, chờ đếm chạm đáy hộp liền thấy được một bức thư mà trượng phu để lại, trong thư nói nếu nàng không muốn tiếp tục trải qua cuộc sống như thế này nữa thì sớm lập gia đình đi.
Người trượng phu kia là một người tốt, đáng tiếc lão hoàng đế chưa hẳn là tốt như hắn.
Kỳ thật ta cũng biết thái hậu là người làm việc vì xã tắc đại sự, không phải nàng muốn như vậy, nhưng đều bị ép phải làm vậy.
Ta quỳ ở đó, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, bất tri bất giác quỳ một hết một nén nhang.
Thái hậu cũng giáo huấn xong rồi, nàng dừng lại.
Ta thì giống như không hề nghe thấy gì.
Thái hậu nói "Hoàng hậu, ngươi hiểu ý của ta không?"
"Đã hiểu" Ta trả lời, không biết lúc nảy nàng vừa nói gì, nhưng mà không cần nghe cũng rõ nàng nói gì. Ý của nàng chỉ có một, đó là sợ ta hồng hạnh xuất tường, chuyện này nàng đã nói với ta vô số lần ta nghe mà lỗ tai đều sinh kén. Nàng lo lắng cho đức hạnh của ta như vậy sao? Ta nhỏ giọng nói thầm lên.
Thái hậu nói "Ngươi là người gánh trọng trách của cả hậu cung trên vai, trăm ngàn lần không thể mất thăng bằng, không thể đặc biệt cưng chìu ai, càng không thể cố ý thân cận hoặc thiên vị ai. Trong lòng chán ghét ai cũng không cần nói cho người khác biết, miễn cho mọi người phán đoán sai lầm"
"Ta đã biết"
"Chỉ biết thôi cũng vô ích, gần đây ngươi và Dương thái phi rất thân cận, còn xưng tỷ muội với nhau, càng làm cho nàng ấy ra vẻ kiêu căng, ngươi đây là đang nối giáo cho giặc" Thái hậu tăng cao ngữ khí.
Ta nói "Bà bà, kỳ thật chuyện này không có vấn đề gì cả, thái độ làm người của Dương quý phi hung hăng càn quấy, nhưng mà không có lá gan làm quá mức, trong cung nhiều thái phi như vậy, cũng sẽ không để nàng hoành hành ngang ngược..."
"Ngươi muốn cho hậu cung loạn lên có phải hay không?" Thái hậu quay đầu, trực tiếp nhìn ta.
Đây là lần đầu tiên nàng đứng gần ta như vậy, nhưng mà lúc này trên mặt nàng lửa giận hừng hực. Ta nở một nụ cười, nói "Con dâu sao có gan làm chuyện này, bà bà nói oan con dâu rồi"
Vẻ mặt của nàng tất nhiên là không tin, ta ưỡn ngực, nhận ra mình còn cao hơn nàng một chút, ta bị ánh mắt lạnh như băng của nàng nhìn thấy, xương sống liền tự nhiên mềm nhũn, bất tri bất giác thấp xuống.
Nàng nói "Vươn tay ra"
"Để làm chi?" Ta đưa tay giấu sau lưng.
Thái hậu nói "Đã sai còn không chịu nghe giáo huấn, còn già mồm át lẽ phải. Có nên phạt hay không?"
Ta nói "Không cần, ta sợ đau. Ta sai lầm rồi, được chưa?"
"Tùy ý nói sao có thể đủ khiến người ta nể phục" Nàng lại tìm một cái cớ.
Ta nghĩ nàng có phải là muốn đánh ta hay không, muốn đánh ta thì nói thẳng a, vòng vo kiếm cơ như vậy làm gì chứ.
Ta đã cùi rồi nên không sợ lở, vươn tay, nói "Đánh đi, dù sao ngươi cũng muốn đánh ta, từ khi ta tiến cung thì ngươi đã không vừa lòng rồi, xét nét đủ điều"
"Láo xược" Nàng tức giận nói.
"Ta chỉ nói đúng sự thật, số lần ngươi làm khó ta còn ít sao? Ngươi dám nói ngươi thích ta?"
"Ngươi..." Nàng cắn chặt răng mặt đỏ tai hồng.
Ta buông tay, nói "Đúng không, ngươi thật sự không thích ta, ngươi bất mãn ta, không cần kiếm cớ đánh ta, tuy rằng phụ mẫu không thương ta, nhưng ta cũng là một người có tôn nghiêm..."
Còn chưa nói xong, thước liền đánh vào lòng bàn tay của ta. Cơn đau từ trong lòng bàn tay truyền đến, giống như là trong miệng bị nhét vào vô số trái ớt, cay xè nóng hổi.
Thái hậu cầm thước đứng trước mặt ta, nói: "Ai gia đánh ngươi, không phải xuất phát từ tư tâm của ai gia, mà là muốn cho hậu cung yên bình. Ngươi là hoàng hậu, ngồi ở vị trí này thì đại biểu cho hậu cung uy nghiêm tuân thủ quy tắc, quyết không thể tùy ý làm bậy"
Nói xong, cái thứ hai lại đánh xuống, lần này nhẹ hơn lần thứ nhất, nhưng mà ta cũng sắp rơi nước mắt.
Đợi cái thứ ba đánh xuống, ta giấu tay ra phía sau.
Thái hậu nói "Đem tay ra trước"
"Vươn tay ra cho ngươi đánh tiếp tục à, ta không đồng ý" Mẹ nó, không nghĩ tới thái hậu nhỏ con mà lại ra tay mạnh như vậy.
Lòng bàn tay của ta đau giống như bị bỏng, ngón tay xoa xoa lòng bàn tay, đau đến tận tâm can. Trong lòng ta hung ăng mắng một câu, chờ có cơ hội, đến phiên ta đánh ngươi, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi. Đáng giận. Xuống tay ác như vậy.
Thái hậu đem thước để ở một bên, nói "Ngươi quỳ ở trong này suy ngĩ đi"
Ta nhẹ nhàng nói "Thật ra nếu ta muốn tự kiểm điểm thì cũng không nhất thiết phải ở....trong này. Chắc hẳn là tiên đế sẽ không muốn ta quấy rầy hắn nghỉ ngơi"
Ta còn chưa nói xong, thái hậu liền bước ra cửa lớn.
Lưng ta sụp xuống, ngồi trên bồ đoàn, trong lòng vẫn rầu rĩ không vui. Ngẩng đầu nhìn thấy bài vị lạnh lẽo kia làm ta đều nổi da gà lên, sau lưng lẽo âm u, ta lập tức nhô nửa người trên lên, trong lòng vẫn không khống chế được suy nghĩ, chờ đến một ngày, ta có cơ hội đánh nàng, ta nhất định sẽ trả lại cho nàng gấp bội.
Mấy ngày qua, các vị thái phi làm ầm ĩ đến tai thái hậu, nói ra chuyện Dương quý phi ngắm hoa.
Ngắm hoa vốn là việc nhỏ không gì đáng trách, có nữ nhân nào mà không thích hoa cỏ chứ. Nhưng mà lúc này trong ngự hoa viên cũng không phải mùa mở ra, Dương quý phi bỏ ra một số tiền lớn để tạo dựng, làm cho phi tần đông đúc trong hậu cung tức giận, ghen tị với nàng, đã có người ganh đua so sánh nàng. Vì thế bắt đầu từ ngày thứ hai, trong ngự hoa viên xuất hiện vô số hình thù kỳ quái gì đó, lúc thì đầy sân đều là bươm bướm, ngày hôm sau trên mặt đất đều là xác bướm, tiếng thét chói tai của người qua kẻ lại hết đợt này đến đợt khác. Lúc thì lại là một đám thiên nga, vấn đề là đám thiên nga kia là một đám uể oải không chút sinh khí giống như bị ăn thuốc độc, chẳng làm được tích sự gì mà chỉ để lại tàn dư.
Chuyện này không chỉ ảnh hưởng trong hoàng cung, kể cả trong dân gian cũng bị. Người trong dân gian vừa nghe hoàng cung đang có xu hướng thịnh hành ăn chơi trái mùa, vì thề họ cũng bắt đầu ăn theo. Vì vậy mà nhất thời, ngoài đường đều là những thứ kỳ quái, ngoại trừ mùa đông không có thay đổi gì, còn những mùa khác thì cái gì cũng có.
Hành vi của các nàng cùng với việc tiêu tiền như nước không có khác gì, nhưng mà cũng phải nói đến lợi ích, làm cho kinh tế xúc tiến, thúc đẩy dân chúng làm ăn kiếm tiền.
Ngự hoa viên không còn im lặng như lúc trước, một đám cung nữ phải đứng ra quét tước nơi này liền đem chuyện tố cáo, hậu cung náo loạn cả lên, kết quả là mọi người dứt khoát đến nói rõ lí lẽ trước mặt thái hậu, mũi nhọn liền trực tiếp chỉa về phía Dương quý phi. Ai bảo nàng khơi mào làm gì, huống chi còn có hoàng hậu cùng đi theo, không phải sao?
Ta bị kêu lên giáo huấn, không đếm được có bào nhiêu mẹ chồng đang đứng chật ních tẩm cung của thái hậu, ngươi một lời ta một câu, làm cho nơi này biến thành chợ.
Dương quý phi uống trà, không chút để ý người khác, ngồi sửa móng tay của nàng, ở trong này nàng là người thảnh thơi nhất.
Đề tài bắt đầu nhằm vào ta, miệng lưỡi của họ nói ta không công bằng.
Ngày đó, thật sự là ta bị Dương quý phi gọi đi ngắm hoa, nhưng mà trước đó cũng không biết, không nghĩ đến cuối cùng chuyện này lại biến thành ta là kẻ cầm đầu.
Các nàng nói thật quyết liệt, Dương quý phi thay ta nói một câu "Tỷ tỷ muốn muội muội vui vẻ có gì sai sao?"
"Ai là muội muội của ngươi, ngươi là tỷ tỷ của ai, các ngươi xem nhau là tỷ muội chính là làm rối loạn vai vế trong hậu cung. Còn hoàng hậu nữa, ngươi mới vào cung không được mấy tháng, mà đã bợ đỡ được Dương quý phi, cũng quá có bản lĩnh rồi" Người nói chuyện ngữ khí chanh chua hướng về phía ta.
Dương quý phi nói "Ta với hoàng hậu chính là tri kỷ, mọi người cũng biết tính cách ta là người hướng ngoại, không so đo những quy củ này, kêu tỷ muội không phải thân thiết hơn sao. Mọi người cũng không cần phải... Chỉ trích muội muội, nếu như có nói sai, thì đó cũng là lỗi của người làm tỷ tỷ như ta"
Trên mặt ta từ đầu đến cuối đều nở nụ cười, giống như là đang mang mặt nạ.
Thái hậu nói, tiếng nói lớn làm mọi người lập tức ngừng lại "Trong chuyện này, hoàng hậu có của sai lầm của nàng, ai gia đã phạt nàng rồi, niệm tình nàng ăn năn hối hận, chỉ trừng phạt nhỏ thôi, xem như là cảnh cáo với tất cả mọi người"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.