Chương trước
Chương sau
Ta buông bút lông xuống, xoa xoa cổ tay. Nhìn chữ viết trên giấy thật giống như chó đang đi.
Tối hôm qua vừa nói đến chuyện Dương quý phi thì hôm nay nàng liền mang theo người tới chỗ của ta. Nơi này cũng sắp thành hoa viên của nàng. Hạ nhân của nàng, ngoại trừ đi chỗ khác diễu võ dương oai thì những tên còn lại đều ở chỗ của ta.
Ta không biết tẩm cung của ta có gì tốt, có thể làm nàng bịn rịn lưu luyến không muốn về. Đến khi tiểu Thúy nhắc nhở ta, Dương quý phi một lòng muốn làm hoàng hậu nhưng không thành nên bây giờ mới ảo tưởng thành nghiện.
Cung nữ canh ngoài cửa còn chưa kịp vào thông báo thì đã nghe tiếng Dương quý phi cười to truyền vào. truyện teen hay
"Muội muội, thời tiết tốt thế này sao không ra ngoài đi dạo, ở trong phòng làm gì vậy?" Nàng mỉm cười, thanh âm như tiếng chim hoàng oanh hót, không đi ca hát thật là đáng tiếc.
Ta thấy một bóng xanh biếc phía sau bức rèm che đi ra, bước nhanh đến trước mặt ta. Trên người Dương quý phi tản ra hương hoa thơm ngát, ta cảm thấy thật dễ ngửi, dùng sức hít vài cái.
Nàng cười khanh khách đi tới chỗ ta, thấy ta đang mở ra thứ gì đó trên bàn, nàng nói "Muội muội, đây là gì?"
"Thái hậu bảo ta phải chép nó" Ta vừa nói vừa cầm quyển sách đến.
Dương quý phi nói "Nếu ta nhìn không lầm thì đây chính là quy tắc hậu cung, đúng không?"
"Đúng" Ta chỉ biết trả lời như vậy.
Sau khi Dương quý phi tươi cười thì hiện lên biểu cảm phức tạp. Ta đoán không phải nàng đang hâm mộ, hay ghen tỵ, chuyện này cực khổ thì có cái gì đáng hâm mộ, ta chép đến nỗi tay cũng bị chai sần. Nếu không phải mỗi ngày đến chỗ thái hậu báo cáo thì ta đã bãi công.
Ta đem ý nghĩ này giấu trong đầu.
Nàng mở quyển sách ra xem, những chữ trên giấy lần lượt hiện ra, nàng nói "Ta vẫn nghe người khác nói, thái hậu viết chữ rất đẹp nhưng không có cơ hội nhìn thấy, hôm nay tận mắt nhìn, quả thật không tệ"
"Những thứ này đều do thái hậu viết sao? Mỗi một trang đều là nàng ấy viết?" Ta ngạc nhiên hỏi.
Dương quý phi cười rộ lên nói "Hoàng hậu, thật sự ngươi không biết sao, ai chẳng biết quy tắc hậu cung chỉ có hoàng hậu qua các triều đại mới có thể chạm vào, sách này cũng là do thái hậu viết lại". Nàng thấy nét mặt ta nghi ngờ nên cười khẽ nói "Thì ra thật sự ngươi không biết"
"Đa tạ tỷ tỷ nói cho ta biết chuyện này, trước kia ta chỉ biết là đây là nhiệm vụ ta nhất định phải hoàn thành, nhưng mà không nghĩ qua còn có ý tứ khác"
Dương quý phi đem sách để sang một bên, nói "Muội muội, chuyện này người khác muốn làm cũng làm không được, ngươi đang ở trong phúc mà không biết"
"Tỷ tỷ nói rất đúng" Ta đem trang sách đóng lại, nhớ tới buổi tối ngày vừa thành thân hôm đó, thái hậu nhẹ nhàng thốt ra một câu, ngày còn rất dài, lo cái gì, còn nhiều thời gian, sẽ có ngày chép hết mà thôi.
Ban đầu ta còn nghĩ đây là mỉa mai, nào ngờ là lời nói thật của nàng.
Dương quý phi muốn ta đến hoa viên ngắm hoa, mùa này có hoa nào đẹp đâu chứ, ngay cả hoa cúc cũng sống không nổi, hơn nữa nếu hoa cúc nở ta cũng không thích, ta không có khẩu vị nặng như vậy.
Dương quý phi nói "Ai nói ngươi hoa viên không có hoa nở, ta sẽ làm cho trăm hoa đua nở"
Nàng tự tin như là tất cả mọi chuyện trên đời này không có gì làm khó được nàng.
Ta đi theo nàng đến hoa viên, nàng nói quả thật không hề sai, tối hôm qua ta đi qua chỗ này không hề thấy được chút màu sắc nào, hôm nay lại giống như xuân về trăm hoa đua nở, tranh nhau khoe sắc.
Những phi tần khác cũng nhộn nhịp tới xem cảnh này, Dương quý phi cầm cây quạt nhỏ, vô cùng đắc ý khi nghe những người đó hoặc là hâm mộ hoặc là đố kỵ nàng.
Đây là biến hóa của Dương quý phi, có tiền không gì là không thể, tìm người có bản lĩnh làm cho hoa cỏ nơi đây đều nở rộ. Sáng sớm chồi non chờ đợi nở ra những đóa hoa vừa vặn, đúng là phong cảnh đẹp nhất thế gian, khó trách tất cả mọi người đều vây lại đây, lấy làm hiếu kỳ.
Người tới ngự hoa viên càng ngày càng nhiều, đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy nhiều phi tần như vậy, hương hoa nở đều bị mùi son phấn che lấp. Người đẹp và hoa thơm hỗn độn cùng một chỗ, làm mọi người khó có thể hô hấp. Đây mới chính là bức tranh trăm hoa đua sắc thực thụ.
Dương quý phi ngồi ở vị trí cao nhất trong hoa viên, từ trên cao nhìn xuống, nhìn thấy tất cả những người bên dưới.
Những phi tần khác cũng không dám đi tới, bưng ghế dựa, uống trà lài lót dạ, chọn một vị trí ngồi xuống, nhưng mà tâm không ở nơi này, ánh mắt cũng không ở nơi này, đều phóng tới chỗ của ta và Dương quý phi.
Ta ngồi ở đây một chút liền biến thành con nhím, trên người cực lực chống lại những ánh mắt như mũi nhọn của các nàng.
Dương quý phi thích thú, hưởng thụ hâm mộ và ghen tị của mọi người. Đôi mắt đẹp có dụng ý khác chậm rãi đảo qua mọi người, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, nàng không phải đang thương thức hoa, mà là đang thưởng thức hâm mộ và ghen tỵ từ người khác.
Có chuyện tốt An phi sẽ không bỏ qua, nàng dạo bước chầm chậm, so với hoa mẫu đơn đỏ thắm còn xinh đẹp hơn. Nàng đi thẳng xuyên qua đám đông phi tần, hướng trong đình đi tới. Người của Dương quý phi cũng không có cách nào cản nàng lại, chỉ có thể mời nàng đi tới. Nàng đặt mông ngồi gần sát với ta.
Ta mỉm cười.
An phi dùng ngón trỏ phác thảo gương mặt của ta, nàng nói "Hoàng hậu, nhớ ta không?"
Đối với ta đó chính là ánh mắt mê hồn, ta không phải sắc lang nhưng trong lòng cũng nhộn nhạo lên, thuần túy là phản ứng theo bản năng... Ta thất thần, trong mắt chỉ có cặp mắt hoa đào xinh đẹp kia, hồn giống như bị nàng hút đi đâu mất.
"Nhớ..." Miệng ta tự nói chuyện.
Cổ tay ta bị người dùng lực cầm, cảm giác đau lan tràn toàn thân, đến trên trán, ta run rẩy một chút, giống như người từ trong mộng tỉnh lại, thanh tỉnh, nhưng mà vẫn có vài phần mơ mơ màng màng.
Một bên kia thì Dương quý phi nắm chặt cổ tay của ta, tươi cười lạnh như băng, nói "Muội muội, ngươi đang nói mê sảng gì đó"
Ta chống trái chống phải, ánh mắt hai người chống lại ta, nháy mắt một cái là củi khô lửa cháy hỏa tinh đụng địa cầu, thân thể của ta sẽ bị vướng trong đó mà chết.
"Cái gì gọi là mê sảng, Dương nhị, tất cả mọi người tận mắt thấy hoàng hậu nói nhớ tới ta, chỗ này cũng không có người ép nàng nói vậy a"
"Người nào chẳng biết ngươi là kẻ lẳng lơ có thể mê hoặc người khác, nếu muội muội nhớ cũng sẽ không nhớ ngươi" Dương quý phi cười càng phát ra dữ tợn, mà tay của ta bị nàng nắm đã sắp đau đến tê liệt.
Ta nghĩ lúc này nếu ta tiếp tục không lên tiếng thì ta sẽ trực tiếp bị các nàng giết chết, ta nói "Các vị thái phi, bình tĩnh một chút chớ vội nóng nảy"
"Gọi tỷ tỷ" Dương quý phi vừa quay đầu, lập tức nở nụ cười sáng lạn, nàng nói với ta "Muội muội, ngươi đã quên rồi sao, chúng ta chính là hảo tỷ muội nha"
An phi cười lạnh, nói "Không ngờ người có nếp nhăn đầy khóe mắt như ngươi cũng muốn cùng hoàng hậu xưng tỷ muội. Theo như vai vế, ngươi là mẹ chồng của nàng, còn vọng tưởng, đây chính là đại bất kính"
An phi quay sang nhìn ta dùng sức cười quyến rũ, nàng ôn nhu nói với ta "Không ngại ngươi gọi khuê danh [1]của ta..."
[1] Khuê danh: Tên thân mật
"..." Đầu ta đầy mờ mịt, giỡn kiểu gì vậy.
Lúc này Tiểu Thúy từ ngự hoa viên xuất hiện, lôi kéo làn váy chạy vội đến chỗ ta, trên đường đi làm ra âm thanh ồn ào để mọi người phải mắng chửi, để cho tất cả mọi người biết nàng đến đây.
Nàng vừa đến trước mặt ta liền mở miệng nói "Nương nương, thái hậu có chuyện tìm người"
Dương quý phi nhìn nàng một cái, không hờn giận nói "Có chuyện gì không thể chờ sao? Không nhìn thấy ta cùng muội muội ở trong này nói chuyện phiếm à"
"Thái hậu nói việc này quan trọng hơn, tuyệt đối không có thể chậm trễ" Tiểu Thúy lộ ra một bộ trời sắp sụp xuống vội vàng diễn tả.
Dương quý phi ngượng ngùng nhưng vẫn mở miệng, nói với ta "Muội muội, hôm nay không có hưng trí ngắm hoa, vậy hẹn muội lần sau nha"
Ngón tay thon dài của An phi lấy một hạt đậu rang, đưa tới cái miệng nhỏ nhắn tô son đỏ cắn nhẹ một miếng, khóe miệng như cười như không.
Ta nói một tiếng thật có lỗi cùng các nàng xong thì liền bị Tiểu Thúy lôi đi.
Đoạn đường ta đi qua lại gà bay chó chạy.
Chạy thẳng một mạch đến tẩm cung, Tiểu Thúy quay người lại buông tay mắng ta "Nương nương, ngươi quả thực chính là... Chính là..."
Nàng muốn nói ngay ra miệng, nhưng mà ngượng ngùng thốt ra lời.
Ta nói "Đồ ngốc? Đồ đần?"
Tiểu Thúy liếc mắt ta một cái, nói "Cũng may là nương nương còn biết tự mình hiểu lấy. Dương quý phi mượn danh nghĩa của người để ra oai với phi tần trong hậu cung. Lần ngắm hoa này có mục đích chính là cho mọi người biết nàng và hoàng hậu có quan hệ không bình thường. Người hay lắm, trừ người ra thì Dương quý phi chính là kẻ có thế lực lớn nhất, sau này ở hậu cung nàng càng thêm hoành hành ngang ngược"
Thuộc hạ đại nghịch bất đạo như nàng là vinh hạnh hay bất hạnh của ta vậy?
Ta nói "Không sao, trong hậu cung cái gì cũng không nhiều, nhưng mà phi tần thì rất nhiều. Mọi người cãi nhau ầm ĩ cũng náo nhiệt"
"Ngươi nói thì rất dễ nghe, ai tới đều cười hì hì, mới có thể bị mọi người khi dễ" Tiểu Thúy nói với ta một câu.
Ta cười khẽ, nói "Vẫn là Tiểu Thúy tốt nhất, biết mượn danh thái hậu giúp ta giải vây, nếu không phải ngươi tới nói một tiếng, ta còn không đi được đâu"
Tiểu Thúy quát to một tiếng "Không xong, thái hậu thực sự đang chờ ngươi qua đó"
Ta nói "Không phải ngươi gạt các nàng mới nói là thái hậu tìm ta sao?"
"Nương nương, ta thật sự không lừa ngươi, thái hậu tìm ngươi có việc, hình như là đại sự"
"Có thể có đại sự gì a?" Ta đây không biết một chút sự tình gì cả, Tiểu Thúy mở cửa, gọi cung nữ đang canh cửa, một loạt lão bà xếp thành hàng đi lên, đem ta dẫn đi. Tiểu Thúy cầm một chiếc khăn thêu hoa nhỏ, giống kiến bò trên chảo nóng thúc giục các nàng "Mau giúp nương nương cỡi y phục, chuẩn bị nước ấm, huân hương đốt có được chưa? Y phục huân [2]xong chưa? Nhanh lên đừng chậm trễ a thời gian không còn nhiều!"
[2] Huân: Xông hơi, làm ấm.
Tắm rửa thay y phục chải đầu hoá trang... Ta giống như một pho tượng gỗ tùy ý bọn họ sắp xếp, trong thời gian một nén nhang toàn bộ quy trình thao tác đâu vào đấy được hoàn thành, nhưng mà ta lại cảm thấy giống như qua cả đời người...
Vừa đi vào tẩm cung của thái hậu, ta liền nghe thấy nồng đậm một cổ đàn hương, ta nhớ mang máng ta chỉ ngửi qua ở tông miếu [3],cái mũi nhịn không được ngứa ngáy, ta nghiêng đầu hắt xì một cái, hi vọng thái hậu sẽ không phát hiện.
[3] Tông miếu: Nơi thờ vua chúa
Tẩm cung thái hậu đã quét tước một lần, trong ngoài đều sửa sang lại sạch sẽ, màu sắc tươi đẹp đều bị mang đi, vừa đi vào nơi này cũng giống như đi vào tầng hầm.
Sau khi ta đến, những người còn lại đều lui xuống, chỉ còn lại người bên cạnh thái hậu, những người đó cũng mặc y phục thâm trầm, một đám người sắc mặt đông lạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.