Sáng hôm sau, Hạ An Vũ bị âm thanh nước chảy cùng tiếng chén đĩa va chạm phát ra từ phòng bếp đánh thức. Cậu mơ màng nhìn ra cửa sổ, bên ngoài nắng chói chang soi sáng lớp tuyết trắng xóa đêm qua, có vẻ cũng không còn sớm nữa rồi. 
Hạ An Vũ lười biếng lăn qua lộn lại trên giường một hồi, sau đó dần nhớ lại chuyện đêm qua, cũng hiểu được âm thanh kia thực sự là của nhà mình liền bật dậy, vội vã trèo xuống giường. 
"Anh..." 
Hạ An Vũ xuống tới phòng bếp, Quý Đông Nhiên vẫn đang bận rộn lau chén dĩa, cái bãi chiến trường hôm qua cậu bày bữa đã gần như mất tích không thấy tăm hơi. Quý Đông Nhiên xoay lại nhìn cậu nhướng mày nói: 
"Hóa ra khi không có tôi em bừa thế này à?" 
Hạ An Vũ đỏ mặt, nhưng vẫn cứng miệng cãi: 
"Ai bảo anh tới bất ngờ... Không, đây là chỉ là sự cố thôi, cái bánh sinh nhật của anh làm khó chết đi được." 
"Cực khổ cho em rồi." 
Quý Đông Nhiên bưng hai đĩa sandwich đơn giản bước ra, nhẹ nhàng đặt lên trán Hạ An Vũ một nụ hôn. 
"Ăn sáng trước đã." 
Sắc đỏ trên mặt Hạ An Vũ càng lan rộng hơn, ngoan ngoãn nối đuôi theo Quý Đông Nhiên ra bàn ngồi ăn sáng. 
"Rốt cuộc là anh đến đây từ lúc nào vậy? Mà làm sao anh vào được chỗ em?" - Hạ An Vũ vừa ăn vừa hỏi ra thắc mắc tối qua của mình. 
"Lúc em nói không mua được vé về tôi đã nhờ Sarah tìm vé đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tuong-ket-hon-la-tong-giam-doc/3634376/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.