Lâm Kỳ giúp Quý Đông Nhiên sắp xếp một lịch hẹn khám. Bác sĩ phía Lâm Kỳ tên Trương Vỹ, bạn của một người bà con xa lắc bên họ nội, năm nay cũng ngoài bốn mươi, dáng người mập mạp, lúc nói chuyện cực kỳ vang dội.
"Sao rồi bác sĩ. Em trai* cháu còn cứu được không?"
(*Theo vai vế Quý Đông Nhiên là em họ Lâm Kỳ, Lâm Kỳ nhỏ hơn Quý Đông Nhiên hai tuổi)
Quý Đông Nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng Lâm Kỳ không thèm để ý, chỉ sốt sắng chờ bác sĩ trả lời. Trương Vỹ đang đọc bảng kết quả kiểm tra, bày ra khuôn mặt chẳng hiểu ra làm sao nhìn hai người đáp:
"Vốn dĩ chỗ bị thương đâu có nặng, sao lại để đến tận bây giờ vẫn chưa chữa hết?"
Lâm Kỳ và Quý Đông Nhiên đều ngạc nhiên, hắn không tin được hỏi lại:
"Sao có thể. Bác sĩ trước..." - Lâm Kỳ nói nửa chừng thì nhớ ra cái lão bác sĩ trước chữa trị cho Quý Đông Nhiên đang ở sau song sắt rồi, hắn vò đầu bực mình chửi một tiếng - "Mẹ cái thằng già đó."
"Kỳ, không được chửi bậy."
Quý Đông Nhiên thấy hắn vô phép trước mặt người lớn thì nhắc nhở một câu, sau đó chân thành hướng bác sĩ thuật lại tình huống trước đó của mình. Quý Đông Nhiên đã giản lược bớt các tình tiết yêu đương khác mà mẹ kể cho anh, chỉ cơ bản nói do bản thân xui xẻo gặp phải bác sĩ trình độ kém. Trương Vỹ càng nghe lại càng cảm thấy không ra sao, ông ta là một người hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tuong-ket-hon-la-tong-giam-doc/3630944/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.