Quý Đông Nhiên cảm thấy cơ thể mình nhẹ hẫng, xung quanh toàn là âm thanh máy móc hỗn độn đánh vào màng nhĩ, đầu óc anh căng chặt, đôi mắt khó khăn mở ra, một màu trắng xóa chẳng thể quen thuộc hơn đập vào thị giác.
"Đông Nhiên, con tỉnh rồi?"
Khuôn mặt tiều tụy của Ái Linh thảng thốt, Quý Đông Nhiên thấy bà vươn tay bấm liên tục vào cái gì đó, tiếp theo có ba bốn người khác đi vào. Một người đàn ông cúi xuống kiểm tra anh một lượt, cuối cùng nói vài câu với mẹ anh rồi rời khỏi, Quý Đông Nhiên muốn mở miệng gọi ông ta, hỏi ông ta thư ký nhỏ của anh đâu rồi, liệu em đã khỏe chưa? Nhưng rồi không chịu được mà lịm đi mất.
Khi Quý Đông Nhiên hoàn toàn tỉnh lại lần nữa, bên ngoài đã tối mịt, mẹ anh vừa nhận thức ăn từ y tá trở vào, nhìn thấy trạng thái của con trai lại vội vã trở ra gọi cô ý tá đó.
"Anh có thấy khó chịu ở đâu không? Đầu có đau không?"
"Thưa không..."
"Có buồn nôn không?"
"Cũng không..."
...
Bác sĩ hỏi qua anh một lượt, ghi chép cẩn thận rồi nói:
"Trước mắt xem như không có vấn đề gì. Chỉ cần nằm viện quan sát thêm hai ba ngày nữa là có thể xuất viện."
"Cảm ơn bác sĩ." - Ái Linh rối rít cảm ơn.
"Phu nhân đừng khách sáo, đây là trách nhiệm của chúng tôi mà."
Vị bác sĩ cười hòa ái đáp lại, Quý Đông Nhiên thẫn thờ nhìn bọn họ, miệng cất tiếng hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tuong-ket-hon-la-tong-giam-doc/3630943/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.