Nghỉ thêm hai ngày, tình trạng Hạ An Vũ đã ổn định, đầu óc cậu mới dần thoát khỏi mấy suy nghĩ lung tung và tự mắng mình về hành động bám người lúc trước.
"Dậy rồi à? Có đói bụng không?"
Lòng ngực ấm áp trước mặt phát ra giọng nói dịu dàng, Hạ An Vũ xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng mặt lên. Hai ngày cậu bị tác dụng phụ của thuốc ảnh hưởng là hai ngày Quý Đông Nhiên làm việc ở nhà để chăm sóc cậu. Tổng giám đốc thì bận rộn trong khi đó cậu thân là thư ký lại chỉ suốt ngày bám lấy anh hỏi đi hỏi lại: "Anh có cần em không?"
"Khó chịu ở đâu à?"
Hạ An Vũ mãi chẳng nhìn anh, trả lời cũng không khiến Quý Đông Nhiên lo lắng hỏi. Hôm qua bác sĩ bảo đã không còn gì đáng lo rồi nhưng Quý Đông Nhiên làm sao mà yên tâm được, anh đưa tay sờ thử vào trán cậu muốn kiểm tra nhiệt độ.
"Không có..."
Hạ An Vũ vùi đầu vào ngực Quý Đông Nhiên nhỏ giọng đáp, buổi sáng ngón tay anh lành lạnh, lúc chạm vào khiến cậu rùng mình mà hơi rụt cổ lại.
"Thật không? Ngẩng mặt lên tôi xem nào."
Quý Đông Nhiên dịu dàng nói, giọng điệu dụ dỗ ân cần tựa như sợi lông vũ phẩy qua phẩy lại trái tim cậu. Hạ An Vũ cuối cùng cũng chịu ngẩng lên, nhưng đôi mắt trong trẻo lại không dám nhìn thẳng anh.
Quý Đông Nhiên phát hiện ra thư ký nhà mình đã không còn dùng biểu cảm dính người lo sợ như hai ngày trước nữa. Gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tuong-ket-hon-la-tong-giam-doc/3377885/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.