Mặt trời buổi sáng chủ nhật ló rạng sớm, Trạm Vi Dương còn chưa ngủ đủ giấc, tia nắng từ cửa sổ chiếu tới bên giường, phản chiếu hoa văn trên chăn bông của cậu.
Cậu ở trong ổ chăn chậm chạp trở mình, duỗi vài ngón tay tới nắm lấy mép chăn bên cạnh, kéo lên trên rụt đầu vào bên trong, cho đến khi che lại hơn nửa khuôn mặt, ngón tay mới buông lỏng, vô lực đáp xuống chăn bông không muốn động.
Lần này cậu ngủ tới giữa trưa mới rời giường, vẫn là Bùi Khánh tới đánh thức cậu.
Trạm Vi Dương xuống giường phát hiện đầu gối bên phải còn đau hơn so với ngày hôm qua, chỉ cần cúi nhẹ cũng đau, cậu mặc một chiếc quần dài, từ từ duỗi thẳng chân phải chậm rãi đi xuống cầu thang.
Bà nội ở dưới lầu nhìn thấy, vẻ mặt lo lắng, nói: "Sao còn nghiêm trọng hơn ngày hôm qua?"
Trạm Vi Dương nói: "Con không sao."
Bà nội vẫy tay với cậu: "Lại đây."
Trạm Vi Dương cố gắng để bước chân không quá khập khiễng đi đến trước mặt bà nội.
Bà nội ngồi trên ghế sô pha, cúi xuống cuộn ống quần của Trạm Vi Dương lên xem vết thương ở đầu gối cậu, cũng nhìn không ra bị làm sao, đành phải ngẩng đầu gọi: "Khánh Khánh."
Bùi Khánh giúp dì La dọn bàn, nghe thấy liền đem chiếc đũa trong tay đặt ở trên bàn cơm, đi về phía bọn họ: "Bà."
Bà nội nói: "Buổi chiều cháu đưa Dương Dương đi bệnh viện nhìn xem, bà sợ nó ngã gãy xương."
Bùi Khánh ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chạm nhẹ vào đầu gối sưng đỏ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tuong-cong-luoc-sai-lam/1084515/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.