Từ trên xe buýt nhảy xuống, Trạm Vi Dương phát hiện đầu gối bên phải đau hơn so với bên trái, vì thế lúc đi đường không nhịn được có chút khập khiễng, mang cặp sách đi về phía cổng tiểu khu.
Ánh nắng từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, Trạm Vi Dương đi được không xa đã bắt đầu đổ mồ hôi, một giọt mồ hôi dọc theo gương mặt cậu trượt xuống dưới, chảy qua làn da trắng hồng, lưu lại dấu vết.
Khi về đến nhà, tầng một không có ai, ngay cả TV cũng tắt. Điều này chứng tỏ là bà nội và dì La đều không ở nhà, hẳn là dì La đẩy xe lăn của bà nội, cùng bà đi ra ngoài tản bộ. Bà nội thường đi bộ đến công viên ở gần đó khi thời tiết tốt, bà đi không xa, cho nên dì La sẽ đẩy một chiếc xe lăn, chờ bà đi mệt có thể để bà ngồi xuống, nhìn mấy đứa trẻ chơi đùa trong công viên.
Trạm Vi Dương thuận tay ném cặp sách ở trên sô pha, lết một chân đi đến phòng bếp, lấy một cái ly thủy tinh đặt dưới máy lọc nước rót một cốc nước lạnh, ngẩng đầu uống hết cả cốc nước.
Cậu thở dài một hơi, đưa tay lên lau mồ hôi trên mặt, đem khăn giặt sạch sẽ, rồi cất lại bên trong tủ.
Chờ đến khi cậu xoay người lại, đột nhiên phát hiện Bùi Khánh đang đứng ở cửa phòng bếp, hai tay đút ở trong túi quần, dựa vào khung cửa nhìn cậu.
Trạm Vi Dương thật sự hoảng sợ, cậu không nghe thấy tiếng bước chân Bùi Khánh, cũng không biết Bùi Khánh xuất hiện từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tuong-cong-luoc-sai-lam/1084514/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.