Trong căn phòng trọ nhỏ về khuya, Nguyệt Dao mãi trằn trọc. Cô không ngủ được: "Aiza, đầu mình bị ai ám rồi á!". Cô bực bội đá chăn ngồi bật dậy.
Trong không gian mờ mờ ảo ảo, phản chiếu chút ánh sáng vàng từ chiếc đèn ngủ. Tuy có vẻ bớt hoang lạnh nhưng cũng tĩnh mịch vô cùng.
Thứ ánh sáng lờ đờ này chỉ thích hợp để ngủ. Còn một kẻ đang tỉnh táo như cô cần nó phải sáng hơn.
Cô đưa tay vặn hết công suất phát sáng của chiếc đèn. Lập tức một sắc màu ấm áp đã bao trọn lấy.
Ừm, phải như thế này mới thấy dễ chịu!
Nguyệt Dao hài lòng mỉm cười nhìn vào chiếc đèn bàn như thầm cho nó một tiếng cảm ơn. Tầm mắt cô lại rơi vào chiếc điện thoại đang sạt pin đặt ở trên bàn. Cô nhoài người qua lấy.
Cô muốn xem một phim tình cảm lãng mạn hài hước để giải tỏa mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng.
Thế nhưng, Youtube cô không mở lại đi thẳng vào mục tin nhắn để xem tin.
Một chút mong chờ thêm chút hồi hộp khiến lòng cô có cảm giác nôn nao. Dãy tin nhắn nhanh chóng mở ra, mắt cô chợt buồn... vì không có tin mới.
Vẫn là một tin hỏi ngu của cô với hai tin anh đã gửi trước đó. Vào cái đêm cô suy tư để vượt trạm đến một nơi xa.
Tuy hơi thất vọng nhưng có còn hơn không! Dù sao đây cũng là lời anh nói với cô. Có nói là có quan tâm!
Cô đọc tin đầu tiên, anh hỏi: [Cô đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-pham-anh-lam-chong-em/2700210/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.