Có lẽ buổi sáng hôm ấy trời nổi gió to quá, nên ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của tôi.
Bây giờ mưa giăng khắp lối, tôi bước từng bước nặng nề thoát khỏi căn phòng u tối. Tựa như một con chim non, tôi hoảng hốt lao ra ngoài tìm ánh sáng, mà cớ sao xung quanh chỉ toàn là màn đêm vô tận?
Mỗi bước đi của tôi như dẫm lên gai nhọn...Đau trong lòng, khóc trong tim.
Tôi từng mong, mong anh chỉ thuộc về tôi, mong đôi ta sẽ nắm tay nhau đến bạc đầu.
Nhưng hiện thực sao lại đau đớn đến thế?
Tôi giơ tay chạm vào những giọt nước mưa.
Lành lạnh...
Giống như những giọt nước mắt của tôi.
Hóa ra từ trong mơ tỉnh lại, bên tôi chỉ còn những mảnh vụn vỡ tan.
Tiếc nuối lớn nhất của kiếp này, là không cùng người đầu bạc.
"Alo, Thanh à!"
Hân nghẹn ngào nói qua điện thoại.
"Pháo hoa và hoa hồng, cậu xử lí giúp mình nhé."
Thanh còn chưa kịp trả lời, điện thoại Hân đã sập nguồn.
Hân lặng người đứng ở hành lang, mưa rơi mỗi lúc một nhiều. Phía xa, có cô gái cầm ô, chàng trai yêu chiều cõng cô trên lưng. Hai người vừa thân mật lại quấn quýt nhau như sam, nam thanh nữ tú, vô cùng xứng đôi.
Đôi mắt Hân đỏ bừng.
Từng giọt nước mắt to như hạt đậu tuôn rơi.
Dọc hành lang, có mấy cô bạn vừa đi vừa trò chuyện, bọn họ âm thầm tiếc nuối, họ đang nhảy disco và hát vui vẻ, thế mà trời lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-trang-tan/2747692/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.