Tâm lặng như nước bắt đầu nổi sóng, dạo lên một câu chuyện tình yêu.
***
Xuân nằm trên giường bệnh, mọi tri giác như ngừng hoạt động. Đầu cô tê dại, nhức nhối không thôi.
Không biết đã trải qua bao lâu, bên tai cô bỗng nghe thấy tiếng khóc, tiếng khóc nhỏ nhẹ và đứt quãng, ấm nóng rơi trên mu bàn tay cô.
Tim cô tự nhiên đau ê ẩm.
Cô bắt đầu có một giấc mơ.
Trong mơ, cô co ro ngồi trên mái hiên, ngây ngốc nhìn bầu trời xám đen. Thời tiết lạnh lẽo nhưng cô không có áo ấm, trên người chỉ mặc chiếc áo cũ phong phanh. Dáng người cô gầy gò và nhỏ bé, trông vô cùng đáng thương.
Một thiếu niên đã khoác chiếc áo bông dày lên người cô. Anh bế cô lên, ôm cô vào lòng.
Anh nói.
"Đầu gỗ, em đỡ lạnh hơn chưa?"
Cô bất giác gật đầu.
Giây phút ấy, anh như sưởi ấm cô qua mùa đông giá lạnh.
Cô khẽ dụi đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp đập trái tim anh. Xung quanh chóp mũi là mùi hương dễ chịu trên quần áo anh, vòng tay của anh vừa ấm lại an toàn.
Nhưng cho dù cô tìm cách nào, cũng không nhìn được gương mặt của anh.
***
Năm tuổi, Dương mồ côi cha, mẹ anh bỏ anh để bắt đầu cuộc sống mới. Bác anh đã nuôi nấng anh, cho anh một mái ấm. Cả đời bác cô đơn nên khi Dương ở với bác, bao nhiêu niềm yêu thương của một người cha người mẹ, bác đều dành hết cho anh.
Dương đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-trang-tan/2747690/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.