Trần Cảnh Thâm dồn lực lên tay, không nặng lắm.
Nơi bị quẹt qua hơi đau, song cũng không đến mức không chịu đựng được.
Người gần đây nhất đụng vào tóc Dụ Phồn giờ cứ đi qua trường cấp ba số bảy Nam Thanh là phải rẽ đường vòng.
Dụ Phồn hiếm khi kị gì lúc đánh nhau, nhưng cực kì ghét người khác động vào đầu mình. Đập gậy vào thì được, chạm thẳng tay vào thì không. Ai túm tóc cậu, cậu có thể xách cổ chính xác người đó ra từ trong đám đông, đánh trả lại còn nặng nề hơn nhiều.
Ấy thế mà giờ phút này, Dụ Phồn ngồi trên bãi cát, hơi hé miệng, hơi thở nhẹ bẫng, nhìn Trần Cảnh Thâm rất lâu không nhúc nhích.
Cậu kiệt sức, bị nắm tóc lên cũng không phản cảm, thậm chí còn kì quặc hơn, cảm thấy muốn thả lỏng người dồn hết sức lên bàn tay kia ——
Cho đến khi có thứ gì đó dán lên môi.
Dụ Phồn sực tỉnh, chậm chạp nhận ra đáng lẽ giờ phút này mình phải hất văng tay người kia ra rồi bẻ gãy mới đúng.
Cái gì mà không dạy ngoan được? Mẹ nó, ai muốn ngoan?
Lực tay đang giữ lấy tóc cậu bỗng rời đi, những suy nghĩ rối tung trong đầu lập tức ngừng lại.
Trần Cảnh Thâm đan năm ngón tay vào trong tóc cậu, xoa nhẹ rồi rút ra.
Cặp sách bị quăng ra đất, dưới đáy dính rất nhiều cát. Trần Cảnh Thâm thờ ơ vò phần giấy thừa của miếng urgo thành một cục, nghiêng đầu nhét vào trong túi lưới cặp sách.
Dụ Phồn nhìn chằm chằm vết máu vừa mới dính lên ngón tay hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-toi-sau-gio-hoc-tan-hoc-doi-toi/3830517/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.