Chưa để tôi kịp phản ứng gì thêm, Dương Nguyên đã mở cửa xe cho tôi và nói ra hiệu tới nơi rồi...
Tôi lắp bắp:
- Đây là...
Hừ -.-
Cậu ta là hàng xóm của tôi từ lúc nào vậy chứ?!!
Nhìn qua đã thấy nhà tôi bên kia rồi.
Why? Tại sao lại như thế?
Chính tôi còn đang hoang mang tột độ thì đã bị đẩy vào trong nhà từ khi nào không hay...
- Cậu chắc hẳn đã biết tôi từ lâu rồi phải không? Nói gì đi chứ! -.-
*Ting*
Tin nhắn báo đến:
- "Cậu ngồi kia đợi tôi một lát, tôi ra ngay."
- Ừ, tôi đợi cậu.
Nhà thì đẹp đấy, cũng phải thôi ngôi nhà này lớn nhất cái khu này mà! Vậy là mẹ cậu ấy...là chủ của ngôi nhà này, ừ tất nhiên rồi -.-
Hơ hơ
Thật trớ trêu không chứ, mẹ con họ sống ở đây bao lâu rồi mà mình còn không biết. Không đúng! Không thể trách Nhật Hạ này được, làm sao mình biết được chứ, bởi mấy người đó có bao giờ xuất đầu lộ diện đâu mà biết.
Đang lẩm bẩm độc thoại nội tâm thì thấy Dương Nguyên từ đâu đi ra, trên tay cầm 1 khai đựng đồ ăn và thức uống, cậu ấy vội một tay đỡ lấy, tay kia liền chỉ về phía cầu thang, ý là bảo tôi lên đấy cùng...
Hầy, đến cái cầu thang mà cũng dài và rộng thế này cơ, lúc trước ví cậu ta là hoàng tử sống trong cung điện quả là không sai mà!
Cậu ta đi trước, tôi lò dò theo sau...
Ấy, chị của cậu ấy hả? Ủa đâu phải.
- Em chào hai chị!
Hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-toi-co-duoc-khong/950969/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.