Cho đến bây giờ một trong những điều khiên tôi hối hận nhất đó chính là đã không nói với đám bạn chuyện tôi sẽ chuyển đi, không ở bên cạnh chúng nữa, đáng lẽ tôi phải nói cho chúng biết sớm hơn để không phải nhận được cái hờn dỗi của chúng nó và lòng tôi cũng không đắng như bây giờ. Nhưng có thể quay ngược lại thời gian được sao? Câu trả lời tất nhiên là không, không thể rồi. Vẫn biết là không thể, nhưng lòng vẫn nung nấu hy vọng không nguôi.
Sáng nay tôi sẽ đi, sẽ phải rời xa nơi đây và đến với một chân trời xa lạ, nơi không có những người bạn nhỏ này, nhưng người thân quen mà tôi yêu quý...
Sao tôi vẫn chưa khóc? Ngay bây giờ? Phải chăng thời gian qua tôi đã khóc nhiều đến nỗi mắt đã khô cằn như sa mạc?!
°°°
Cái Tít hớt hải chạy, nó đang chạy sang nhà Bin...
- Bin ơi! Bin ơi Bin!
- Đây, đợi tí.
- Nhanh lên kẻo không kịp nữa bây giờ *hic hic*
- Sao chuyện gì cơ? Tự nhiên đứng khóc vậy?
- Con Na nó sắp đi rồi.
- Đi đâu? Nó đi đâu? Mau nói đi
- Nó... Nó đi lên thành phố...
- Trời tưởng gì, chắc vài bữa nó về ngay ấy mà.
- Không, không phải. Nó đi mãi mãi luôn cơ huhu nó sắp rời xa mình rồi Bin ơi huhuhu
Ai đó chợt ngây ra, thất thần rồi sau đó cũng vụt chạy đi. Chạy nhanh như vậy nhưng vẫn sợ rằng sẽ không kịp mất...
°°°
Một đứa trẻ ngây thơ chỉ biết khi mất đi một món đồ chơi thì sẽ cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-toi-co-duoc-khong/950957/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.