- Không... Con không muốn...
- Con đứng lại nghe mẹ nói đã... Na...
Tôi một thân một mình chạy ra khỏi nhà... Và nức nở khóc. Tại sao ư? Là bởi tôi vừa đi học về đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa mẹ và bác hàng xóm:
"Gia đình em sắp phải chuyển đi rồi bác ạ."
"Sao lại chuyển đi? Mà khi nào đi?"
"Ba tụi nhỏ bây giờ đã có công việc ổn định với lại nhà em tích góp tiền bạc mua được nhà ở trên thành phố rồi. Cũng muốn hai đứa có điều kiện học tập tốt hơn. Mà cũng mau thôi ba nó sẽ đón mẹ con em đi bác à."
"Vậy à? Quyết định có hơi vội nhưng lên thành phố thì tốt hơn ở đây nhiều... Thôi thì tôi chúc cô chú với hai đứa nhỏ có cuộc sống tốt hơn..."
Đoạn hội thoại chỉ đến đó thì đã bị tôi cắt ngang...
- Cuộc sống tốt hơn? Tốt hơn ở chỗ nào? *Hức hức*
Tôi ngồi dưới gốc cây ngoài sân bãi khóc một mình. Chiều muộn rồi nên vắng người lắm... thoả thích khóc không sợ người ta thấy thì xấu hổ. Không biết con Nhím biết chuyện chưa nữa, nó về nhà trước tôi mà...
Mẹ nói chuyển đi nghĩa là mình phải rời xa nơi này, vậy ông bà, các bạn, trường lớp thì sao? Cứ thế mà đi à?! Không... Không được như vậy thì buồn lắm. Còn con Tít, thằng Bin và cả con Mai nữa chúng nó sẽ làm sao? Huhuhu... cả đám đã hứa với nhau sẽ học chung đến hết cấp 3 luôn rồi mà, bây giờ một đứa phải rời đi thì phải làm thế nào...
Chỉ nghĩ đến vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-toi-co-duoc-khong/950956/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.