Bây giờ dù có nói gì đi chăng nữa thì cũng chỉ là những hối tiếc muộn màng không thể sửa chữa.
Người đi rồi, bây giờ nói gì thì mọi chuyện cũng trở nên vô ích, hơn nữa chú cũng chẳng sống lại được, nếu như, nếu như lúc đó, tôi đừng chạy ra khỏi nhà chú vào trời mưa như thế, thì chắc chú đã không đi tìm tôi để xảy ra cớ sự như này.
Những hối hận trong tôi cũng không thể nào diễn tả hết qua những giọt nước mắt đang rơi..
- -Chú Minh.... Tôi thực sự có lỗi với chú.
Chiếc xe taxi dừng lại trước cửa hàng bánh, đợi khi bác lái xe lên tiếng, tôi mới nhận thấy điều đó.
- -Cô ơi, đến nơi rồi.
- -Vâng
- -Của cô hết 70 nghìn.
- -cháu gửi.
Tôi rút trong túi ra 1 tờ 100 nghìn rồi đưa cho bác lái xe.
- -Bác không cần phải trả tiền lại đâu ạ.
- -Tôi cảm ơn cô.
- -Vâng, bác đi cẩn thận.
Tôi bước trên đôi chân mệt nhọc hướng về chỗ cửa hàng.Quang cảnh lúc này thật trống vắng, không một bóng người, không một hơi ấm. Tôi lấy chìa khoá ở trong túi rồi nhanh chóng mở cửa đi vào.
Ngoài trời tiếng mưa vẫn rả rích như vậy đấy, thật là buồn, đúng không? Lúc này tôi chỉ mong mọi chuyện xảy ra là mơ,là một giấc mộng không đẹp..
Tôi không bật điện, cứ thế lầm lũi bước trong bóng tối về phía trước. Tôi dừng lại trước cửa phòng làm việc của chú rồi nhanh chóng ngồi quỵ xuống.
Ngày hôm nay chú đi rồi, hẳn là một ngày mang nhiều đau đớn. Vào một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-toi-28-tuoi-roi-chu-lay-toi-nhe/1823309/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.