Tôi đưa mắt nhìn về phía cái Hà như cầu xin niềm hi vọng cuối cùng, nhưng nó rời đi, ánh mắt chứa nhiều tia giận hờn. Giữa hành lang, chỉ còn mình tôi đứng đó, cảm giác này không thể tệ hơn. Những giọt nước mắt này có tôi như một sự cưỡng ép, cuối cùng tôi phải làm thế nào để mọi chuyện trở nên nhẹ nhàng hơn đây.
Tôi gom lại những kí ức đẹp đẽ nhất để tự cho mình niềm vui, nhưng tôi đã không thể làm như vậy được
Phía hành lang, bước chân của ai đó đang vội vã chạy đến, tôi ngước mắt lên nhìn thì thấy hai người đó là người quen. Chị Ánh mặt hớt hải chạy lại phía phòng cấp cứu, còn chú Tuấn chạy theo phía sau, dường như nhận thấy sự xuất hiện của tôi nên đã dừng lại hỏi chuyện.
- -Miền...
- -Chú có phải là bạn chú Minh không?
- -Ừm, là tôi, sao cô lại ở đây?
- -Là tôi đưa chú Minh vào viện cấp cứu.
- -Ừm, tôi cũng hay nghe Minh nó kể về cô.
- -Vậy ạ.
- -Mà có chuyện gì xảy ra vậy, thằng Minh trước giờ nó làm gì cũng cẩn thận, ngay cả việc lái xe cũng vậy. Chuyện tai nạn này mới nghe xong tôi cũng bất ngờ nên chạy đến đây luôn.
- -Tôi không biết nữa, nhưng mà chú ấy chảy nhiều máu lắm.
- -Cô còn đứng đây làm gì, mau vào trong kia với tôi xem tình hình nhanh.
- -Cô Hảo (mẹ Hà) và cái Hà đã vào trong đó rồi, tôi nghĩ mình nên đợi ngoài này, chú có thể đi vào đó không? Tôi ở ngoài này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-toi-28-tuoi-roi-chu-lay-toi-nhe/1823303/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.