Một cảm xúc vội vã ghé qua suy nghĩ cuả tôi.Tôi chỉ mỉm cười trước câu nói đó rồi im lặng trong suốt quãng đường còn lại.
Thực ra nói buồn thì cũng không phải,chỉ là trong lòng có chút hụt hẫng,tiếc nuối mà thôi.
Ánh mắt tôi nhìn ra phía ngoài,qua cửa kính của xe ô tô,tôi thấy một màu đen xám xịt không hướng định một tương lai.Con người tôi,thực sự có đôi lúc khó hiểu,hay thực sự tôi đang tự tạo ra một vỏ bọc để tự bảo vệ chính mình.Chưa ai nói rằng tôi đã làm rất tốt,tôi đã cố gắng hết sức.Người thương tôi không có thì lấy đâu ra người lo lắng quan tâm tôi chứ.
Xe đến gần ngõ nhà tôi,tôi thở mạnh một cái lấy lại tinh thần như vốn có.Nụ cười trên môi tôi lại một lần nữa bất đắc dĩ mà mỉm cười.
- -Chú Minh đưa tôi về đến đây là được rồi.Chú dừng xe lại đi.
Chú khẽ gật đầu rồi nhanh chóng dừng xe lại.
- -Tôi sẽ đưa cô về tận nhà.
- -Ngõ nhà cháu nhỏ,đi xe ô tô vào sẽ khó nên chú cho tôi xuống đây được rồi.Tôi tự đi vào được mà.
- -Đường tối như vậy,con gái đi một mình nguy hiểm.
- -Chú quan tâm tôi đấy à..?
- -Đây là đang muốn hoàn thành trách nhiệm đưa cô về đến nhà thôi.Đừng tưởng bở nghe không?
- -Xí,ai thèm chứ.
- -Cô dẫn đường đi trước đi.
- -Chú vẫn giữ cái ý nghĩ đưa tôi về nhà à..?
- -Ừm,tất nhiên rồi.
- -Nhưng mà...
- -tôi sẽ đi bộ phía sau cô,cô đi trước đi.Tôi sẽ theo sau.
Với sự nhiệt tình này,tôi cũng không dễ dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-toi-28-tuoi-roi-chu-lay-toi-nhe/1823252/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.