Hoàng Đế an toạ trên long sàng, đằng sau là Huệ quý phi Cố thị. Nàng nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm cho hắn.
- Dạo này nhìn chàng tiều tuỵ quá!
Bên ngoài, Tiểu Thuận Tử cung kính khom người bẩm báo:
- Hoàng thượng, Phủ Nguyệt công chúa đã... đã không còn rồi.
Hoàng Đế ngã ngồi trên đất, khoé miệng hắn khẽ giật:
- Đề nhi...!
Ta tên là Dạ Nguyệt Thanh Đề, là muội muội của Cảnh Tuyên Hoàng Đế.
Mẫu thân của ta là Đức Tần, nhưng đáng tiếc bà chỉ bên ta được 5 năm đã qua đời. Triều Dương Hoàng Thái Hậu thương xót nên nhận nuôi ta.
Đến năm 10 tuổi, Hoàng huynh ban cho ta tên:"Phủ Nguyệt", mọi người đều gọi ta là Phủ Nguyệt Công chúa.
Năm dài tháng rộng, chớp mắt một cái, ta đã thập thất niên, lần đầu ta nghe được, năm xưa, mẫu thân ruột của ta chết, là do vị Thái Hậu ta một mực kính trọng kia làm hại. Ta đau đớn, ta hụt hẫng, ta chỉ thẳng vào Triều Dương mà gào thét:
- Tại sao lại giết chết mẹ ta?
Đàn hương trong Thọ Khang cung phảng phất, tiếng niệm kinh của Triều Dương vang lên đều đều, nghe ta hỏi, thanh âm chợt dừng.
- Đề nhi!
- Ta hỏi bà sao lại hãm hại mẹ ta?
Nộ và hận dâng trào trong lòng nhưng không thắng nổi sự bất lực sượt thành từng giọt nước mắt.
Chỉ là ta không ngờ, hai vị mẫu thân ta yêu thương lại giết hại lẫn nhau.
Ta không biết, trên tay Triều Dương đã thấm bao nhiêu máu tươi rồi.
- Con hồ đồ rồi. Ai gia... không hại Đức Tần.
- Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-toc-thiep-dai-den-eo/127094/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.