Ta tên là Dạ Nguyệt Phong Nhu.
Là muội muội của Tứ Vương Gia- Dạ Nguyệt Phong Mãn. Phong Mãn hơn ta những thất niên ( 7 tuổi)
Hai chúng ta không phải huynh muội ruột.
Ta vốn dĩ là cô nhi, được mẫu thân bắt gặp rồi đưa về nuôi.
Ta nghe mẫu thân kể, lần đầu dẫn ta về gia, lúc đó ta mới 5 tuổi, hỏi gì ta cũng không nói. Phong Mãn hỏi tên ta là gì, ta không đáp, hắn kiên nhẫn đợi ta một lát, rồi hỏi: "Muội có phải không nghe thấy được không? Hay là không nói được?"
Ta không hề động đậy, ngay cả tròng mắt cũng không di chuyển.
- Ta... không biết.
Phong Mãn nghĩ một hồi:
- Vậy, ta đặt cho muội cái tên là Phong Nhu, được không?
Từ đó, ta trở thành Dạ Nguyệt Phong Nhu. Tiểu thư Dạ Nguyệt gia.
Cuộc sống trong phủ rất tốt, phụ mẫu không coi ta là đứa trẻ hoang, coi ta như con gái trong nhà. Tâm tình ta thay đổi rất nhiều, nói nhiều, cười nhiều và rất ít khi khóc.
Dần dần, ta trở thành một tiểu yêu nữ biết quậy phá.
Trái ngược với ta, ca ca Phong Mãn là người rất trầm ổn, tài đức vẹn toàn, rất đáng ngưỡng mộ. Mà quả thật ta cũng sùng bái ca ca vô cùng.
Từ khi còn bé, mỗi lần ta gây chuyện, đều là ca ca bao dung ta.
Có lần, ta làm vỡ bình hoa lưu ly, là vật của Hoàng Thượng ban thưởng, phụ thân giận vô cùng, lỡ lời mắng ta là đồ nghiệt chủng, còn định lấy gia pháp dạy dỗ ta. Ca ca chìa lưng chịu đánh, bao bọc ta trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-toc-thiep-dai-den-eo/127093/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.