Chương trước
Chương sau
Tiêu Xuyên cảm thấy mình điên rồi, nếu không, ai lại để trên xương quai xanh một chữ Thu, nhưng nghĩ đến Lương Độc Thu trên người cũng có một chữ Xuyên, Tiêu Xuyên lại thấy vui cực kỳ.
Nhưng cũng có chỗ không tốt, về sau hắn không thể mặc quần áo quá rộng, nếu không khi bị người khác thấy, hắn lại nghĩ cách giải thích.
Hắn không để ý việc người ngoài biết hắn có bạn trai, chỉ là chữ Thu đó tính hướng rất rõ ràng, Tiêu Xuyên không chút nghi ngờ nếu Ngô Bộ Hoa nhìn thấy hình xăm, nhất định nghĩ đến Lương Độc Thu.
Nghĩ đến là sợ.
Tiêu Xuyên không muốn lộ ra khi còn ở cấp ba, lại càng không muốn Lương Độc Thu mang danh đồng tính - luyến ái, hắn chỉ muốn cùng Lương Độc Thu an ổn vượt qua cấp ba, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện.
Mà trừ lần đó ra, hình xăm đều mang đến chuyện tốt.
Ví như sau lúc đó quan hệ hai người tiến triển mạnh, một bước từ khắc chế đến tình yêu cuồng nhiệt, Tiêu Xuyên rốt cuộc không sầu lo chuyện Lương Độc Thu liệu có thích hắn thật không. Ngược lại Tiêu Xuyên bắt đầu cảm thấy anh hai mặt, bởi vì nhìn biểu hiện của anh ở trường học, Tiêu Xuyên hoàn toàn không đoán được người yêu mình lại ngầm ngang tàng như vậy.
Đừng nhìn Tiêu Xuyên ở trước mặt Ngô Bộ Hoa ra dáng anh đại, như kiểu hắn chuyện gì cũng nắm trong tay, nhưng trước mặt Lương Độc Thu lại không có mặt mũi nào.
Tiêu Xuyên không quá giỏi hôn môi, mỗi lần hôn đều va vào răng Lương Độc Thu, hơn nữa Tiêu Xuyên chỉ biết đơn giản miệng dán miệng, loại hôn lưỡi hoặc liếm - hôn, Tiêu Xuyên hoàn toàn không biết.
Cho nên ngay từ đầu hai người hôn nhau, phần lớn đều là Lương Độc Thu nắm quyền chủ động. Anh thường đem Tiêu Xuyên dựa vào góc, tay giữ sau gáy Tiêu Xuyên, chậm rãi hôn hắn.
Chờ hình xăm tốt hơn, Lương Độc Thu còn có thể kéo thấp áo Tiêu Xuyên, sao đó nhẹ nhàng hôn lên, dần dần hôn đến chữ Thu trên xương quai xanh Tiêu Xuyên.
"Tiểu Xuyên." Lương Độc Thu hôn đủ rồi, đem cằm gác lên vai Tiêu Xuyên, tay dùng sức ôm thắt lưng hắn, nhỏ giọng nói, "Rất thích cậu."
Lương Độc Thu là thành viên hội học sinh, thời gian này bề bộn nhiều việc, cũng chưa có thời gian cùng Tiêu Xuyên bên nhau, mà Ngô Bộ Hoa bọn họ luôn giục Tiêu Xuyên đi chơi. Vì thế lại lần nữa không đợi được Lương Độc Thu, Tiêu Xuyên đáp ứng lời mời của Ngô Bộ Hoa, theo chân họ đi chơi.
Ai biết Ngô Bộ Hoa bọn họ lại buông thả vậy, thế mà còn gọi một bàn bia, nói không say không về.
Tiêu Xuyên: "..."
Trong nhà Tiêu Xuyên nhiều người, lễ mừng năm mới hàng năm ở nhà cũ đều rất náo nhiệt, mà bọn họ đồng lứa có không ít bạn, vì thế mỗi lần cả nhà tụ họp, người lớn sẽ gọi nam sinh uống rượu, mỹ danh là rèn tửu lượng.
Tiêu Xuyên lần đầu uống rượu là mùng một, là bia hoa quả chú hắn rót, sau đó mới chậm rãi uống rượu thật. Cũng vì vậy, hắn nhìn Ngô Bộ Hoa gọi nhiều rượu như vậy cũng không cảm thấy mình có thể say.
Nhưng thượng đế thích nhất là đùa giỡn người, bạn cảm thấy điều gì không thể xảy ra, nó lại càng xảy ra.
Qua ba lần cơm, Tiêu Xuyên thành công say rượu.
Hôm sau được nghỉ, cả đám người không vội về, Ngô Bộ Hoa cũng thế. Hắn uống rượu xong, thẳng tắp ngã xuống ghế sofa, định cứ vậy ngủ qua đêm.
Còn lại ít người đã sớm báo với trong nhà, có về hay không cũng không sao, chính là hiện tại một thân toàn mùi rượu, về nhà cũng bị giáo huấn, tự nhiên càng không muốn về.
Theo lý thuyết Tiêu Xuyên giống mấy người họ, nhưng Tiêu Xuyên biết ba mẹ hắn nếu biết tình huống hiện tại, một là không mắng hắn, hai là không gọi hắn về, Tiêu Xuyên liền không cần theo chân họ đoán ý.
Nhưng Tiêu Xuyên muốn về, không muốn ngồi ngốc ở ghế một đêm.
Vì thế Tiêu Xuyên gọi điện thoại cho Lương Độc Thu, muốn gọi Lương Độc Thu tới đón hắn, nhưng Lương Độc Thu không nhận điện thoại, Tiêu Xuyên đành nhắn tin cho anh.
Tiêu Xuyên Xuyên: Đau đầu, khó chịu, anh có thể đón em không?
Tiêu Xuyên Xuyên: Nhớ anh, tủi thân.jpg
Lúc đó nick WeChat của Tiêu Xuyên không phải là Tiêu ca của mày, mà là một cái tên thoạt nhìn rất đáng yêu, rõ ràng không hợp khí chất Tiêu Xuyên, phong cách đáng yêu Tiêu Xuyên Xuyên.
Lương Độc Thu cũng giống hắn, nick WeChat cũng có điệp từ, nhưng tên anh có ba chữ, so với Tiêu Xuyên gọi vậy không hay bằng, Lương Độc Thu liền bỏ từ ở giữa, gọi Lương Thu Thu.
Đây là tên từ nhỏ của Lương Độc Thu, thêm bạn tốt cũng không nhiều lắm, cũng không có bạn cùng lớp, vì thế anh không lo lắng có người phát hiện anh cùng Tiêu Xuyên ngầm ngọt ngào.
Lương Thu Thu: Ở đâu? Tôi đón cậu.
Tiêu Xuyên vừa lòng với câu trả lời của Lương Độc Thu, ánh mắt đầy ý cười, sau đó ngoan ngoãn đem định vị gửi đi.
Bên kia Ngô Bộ Hoa tuy đã nằm xuống nhưng không thực sự ngủ, hắn nhìn Tiêu Xuyên cười thành như vậy, bất chợt rùng mình, chống tay lên ghế ngồi cạnh Tiêu Xuyên.
"Sao vậy?" Ngô Bộ Hoa nâng khuỷu tay huých Tiêu Xuyên, "Tiêu ca cậu cười thật đáng khinh."
Tiêu Xuyên liếc Ngô Bộ Hoa một cái, trong lòng mắng hắn không hiểu phong tình, không trách còn độc thân. Nhưng Tiêu Xuyên nghĩ trong lòng, cũng không thật sự nói ra.
Hắn không muốn chia sẻ Lương Độc Thu với người khác, "Không có gì."
"Vậy ngủ đi?" Ngô Bộ Hoa a một tiếng, chỉ chỉ sofa còn trống, "Tôi đoán đêm nay mọi người đều không về, chúng ta tạm ngủ ở đây một chút đi, dù sao cũng..."
"Không." Tiêu Xuyên không để Ngô Bộ Hoa nói hết, cười ngắt lời hắn, "Tôi với các cậu không giống."
"???" Ngô Bộ Hoa tròn mắt, bất khả tư nghị* nói, "Cậu uống nhiều rượu mới vậy hả? Như vậy rồi cậu vẫn muốn về? Chú dì còn không đuổi đánh cậu hả?"
*不可思议: không tưởng tượng nổi
Tiêu Xuyên cũng không sốt ruột, ngược lại hắn chỉ cần nghĩ đến Lương Độc Thu đang trên đường tới, trong lòng hắn liền nóng bỏng ngọt ngào như ngâm mật, có thể nổ thành bỏng ngô luôn.
Tiêu Xuyên không muốn để người khác biết Lương Độc Thu tốt bao nhiêu, vì thế Tiêu Xuyên chưa bao giờ lộ ra việc riêng trước mặt Ngô Bộ Hoa bọn họ. Nhưng hiện tại trong lòng Tiêu Xuyên rất ngứa ngáy, không nhịn được muốn nói với Ngô Bộ Hoa về Lương Độc Thu, khiến Ngô Bộ Hoa hâm mộ.
Loại hành vi này như bạn nhỏ nhà trẻ, đột nhiên có được bảo bối, không giữ gìn cẩn thận, lại còn khoe ra.
Tiêu Xuyên trước kia khinh thường loại hành vi này, hiện tại muốn phá vỡ suy nghĩ đó.
Nhưng Tiêu Xuyên rốt cuộc giữ lại vài phần lí trí, biết làm vậy là không được, vì thế Tiêu Xuyên nghĩ nghĩ, không nói ra Lương Độc Thu, chỉ nói với Ngô Bộ Hoa là người trong nhà đến đón, "Đúng, người trong nhà muốn tới đón tôi."
"..." Ngô Bộ Hoa trợn trắng mắt, "Tiêu ca cậu ngây thơ quá."
Tiêu Xuyên không mắng lại, nhìn Ngô Bộ Hoa hàm chứa ý cười, trong lòng phản bác: không, là cậu không hiểu.
Khi Lương Độc Thu đến thì cả phòng đã hoàn toàn im lặng, Tiêu Xuyên không muốn Ngô Bộ Hoa tiễn, tự mình đi xuống.
Vài phút sau, Tiêu Xuyên miễn cưỡng chống đỡ nhìn Lương Độc Thu đứng dưới đèn đường, mắt nhìn thẳng, hoàn toàn bất động.
Ninh Thành mùa xuân mưa nhiều, khi Tiêu Xuyên cùng Ngô Bộ Hoa đến ăn cơm trời đã mưa, hiện tại còn chưa ngừng, hơn nữa mưa rơi càng lúc càng lớn.
Lương Độc Thu che ô đen, trên người còn mặc đồng phục, đèn đường chiếu xuống, khí chất quanh thân nâng cao không ít, Tiêu Xuyên nhìn mà rung động không thôi.
Nhưng lúc này hắn không dám đề cập đến chuyện rung động, bởi vì Lương Độc Thu sắc mặt không tốt lắm.
"Anh, anh đến rồi." Tiêu Xuyên thu lại tâm tình tốt, đi đến chỗ Lương Độc Thu, cười nói, "Chúng ta về nhà."
Lương Độc Thu không hé răng, cũng không từ chối Tiêu Xuyên nắm tay, dắt hắn đi tới xe, chờ tiêu Xuyên ngồi xong mới nói địa chỉ với tài xế.
Là nhà hắn.
Tiêu Xuyên có thể cảm thấy Lương Độc Thu tức giận, lại không biết vì sao anh giận, nhưng hắn biết mình không muốn Lương Độc Thu như vậy, vì thế dọc đường Tiêu Xuyên đều trêu đùa Lương Độc Thu.
Chẳng qua Lương Độc Thu hoàn toàn không để ý tới hắn, Tiêu Xuyên vốn có chút lo lắng, hiện tại quen rồi, đợi Lương Độc Thu cho hắn phán xử cuối cùng.
Lương Độc Thu thu ô lại, đưa Tiêu Xuyên vào khu chung cư đơn nguyên*, đi thang máy lên nhà, sau đó Lương Độc Thu lấy chìa khóa ra mở cửa.
*单元: trong tiếng Trung là nhà đơn nguyên, mình cũng không hiểu tiếng từ này dịch kiểu gì cho thuần Việt luôn. Tra mạng thì nó có định nghĩa thế này:"Đơn nguyên chung cư là tập hợp nhiều căn hộ bố trí xung quanh một cầu thang"
"Anh, anh nói gì đi, đừng không để ý đến em." Tiêu Xuyên tỉnh rượu một chút, đi theo Lương Độc Thu vào nhà, định bật đèn, "Cậu như vậy làm tôi sợ đó, tôi..."
Tiêu Xuyên chưa dứt lời, cũng không bật được đèn, đã bị Lương Độc Thu bắt lấy tay đè trên tường.
Lương Độc Thu há miệng cắn hắn một miếng, cắn hai má Tiêu Xuyên.
"Tiêu Xuyên, cậu uống say." Lương Độc Thu không dùng sức, nhưng vẫn sợ Tiêu Xuyên đau, cắn xong còn hôn hắn, "Tôi rất tức giận."
Tiêu Xuyên bị Lương Độc Thu làm cho mơ màng, không nói lên lời, hoàn toàn bị động nhận nụ hôn của Lương Độc Thu.
"Về sau không được uống rượu." Lương Độc Thu nói, "Vạn nhất tôi hôm nay không đến đón cậu được, cậu làm sao bây giờ?"
Tiêu Xuyên vẫn còn ngốc ngốc, không nói chuyện.
Lương Độc Thu thuần thục cởi quần áo Tiêu Xuyên, lại thuần thục hôn lên, giọng hàm hồ, "Dù muốn uống rượu, cậu trước hết phải nói cho tôi, nếu không tôi sẽ lo lắng."
Đến lúc này, Tiêu Xuyên mới suy nghĩ cẩn thận Lương Độc Thu vì cái gì lại như vậy, mà sau khi nghĩ kỹ, Tiêu Xuyên trong lòng liền chìm trong hũ mật, ngọt ngào.
"Lương Độc Thu, tôi rất thích cậu." Tiêu Xuyên ôm Lương Độc Thu, hung hăng cọ cọ mặt anh, "Thật sự rất thích rất thích."
Lương Độc Thu bị tóc Tiêu Xuyên cọ qua có chút ngứa, nhưng anh không né tránh mà cười hỏi, "Thích bao nhiêu?"
Tiêu Xuyên lại gần hôn Lương Độc Thu, hôn thật sự dính, giọng cũng có chút giống nhau, "Tôi không nghĩ được, dù sao cũng là rất thích rất thích."
Lương Độc Thu nghe vậy cười lên, nâng tay che miệng Tiêu Xuyên, không cho hắn hôn lại, "Cậu lại làm nũng?"
Tiêu Xuyên bị che miệng cũng không giận, nương theo ánh sáng ngoài cửa nhìn Lương Độc Thu, ánh mắt sáng lên, hỏi lại, "Tôi không được làm nũng sao?"
Có một việc Lương Độc Thu chưa từng cùng Tiêu Xuyên nói qua, chính là anh rất thích Tiêu Xuyên làm nũng với mình, cũng rất thích Tiêu Xuyên dính mình, vì thế Tiêu Xuyên không biết Lương Độc Thu thích hắn rất lâu, trước cả khi Lương Độc Thu nói với hắn.
Tiêu Xuyên biết rõ câu trả lời của Lương Độc Thu, lại càng muốn nghe Lương Độc Thu tự mình nói, vì thế hắn nhìn Lương Độc Thu im lặng liền bất mãn cắn cắn môi anh, thúc giục, "Cậu nói nhanh đi."
Nghe giọng Tiêu Xuyên mang ý làm nũng, Lương Độc Thu trong mắt ý cười thêm vài phần.
"Có thể." Lương Độc Thu buông tay, thế môi vào đó, cường điệu nói, "Nhưng cậu chỉ có thể làm nũng với tôi."
Lương Độc Thu rất bá đạo, bá đạo muốn tất cả mọi thứ của Tiêu Xuyên thuộc về mình.
May mắn là Tiêu Xuyên rất hưởng thụ sự bá đạo này, bằng không sao có thể nghe nổi mấy lời chẳng có chút đạo lý nào như vậy của Lương Độc Thu, còn cười đồng tình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.