Trong một thời gian dài, nhận thức của Tiêu Xuyên về Lương Độc Thu có chút hiểu lầm.
Ví dụ như hồi cấp hai sau khi vừa khai giảng, Tiêu Xuyên cảm thấy Lương Độc Thu rất giả tạo, nhìn thấy liền phiền, rồi sau khi quen thuộc hơn, Tiêu Xuyên lại bắt đầu cảm thấy Lương Độc Thu rất thanh cao, vì thế dù Lương Độc Thu đứng cạnh hắn, Tiêu Xuyên vẫn cảm thấy mình cách Lương Độc Thu rất xa.
Cho đến khi họ ở bên nhau.
Khi mới yêu đương, Tiêu Xuyên còn chưa biết Lương Độc Thu thực chất không giống vậy, hai người khi bên nhau cũng không khác biệt lắm, vì thế đoạn thời gian đó Tiêu Xuyên mỗi ngày đều tự mình nói chuyện, nếu không phải mỗi đêm Lương Độc Thu đều chúc hắn ngủ ngon, Tiêu Xuyên còn cho rằng bọn họ chẳng yêu đương gì hết.
Phải nói là từ lúc yêu, Lương Độc Thu rất hòa hợp với hắn, mà Lương Độc Thu đối với hắn còn rất tốt, hơn cả những người yêu trước của Tiêu Xuyên. Vì thế sau một thời gian ngắn, dù Tiêu Xuyên rối rắm không hiểu được thái độ của Lương Độc Thu, hắn đã bị Lương Độc Thu chiều hư rồi.
Tiêu Xuyên bắt đầu không mua bữa sáng nữa, vì Lương Độc Thu sẽ mang cho hắn.
Nhà hai người không cùng đường, đúng ra mà nói thì nhà Lương Độc Thu cách trường gần hơn, vì thế Tiêu Xuyên mỗi ngày không thể không đúng bảy giờ xuất phát, nếu không sẽ không bắt được xe buýt, đến muộn.
Mùa hè còn đỡ, Tiêu Xuyên có thể tự tỉnh, còn mùa đông hắn không dậy nổi, hoặc có tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-thu-mot-mat-mot-con-la-ban-trai/526254/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.