Editor: Tulabachu1316
Thịt trong nồi đã xào tương đối mềm, Khương Đường cho thêm nước, động tác nhanh nhẹn đậy nắp nồi, nghe thấy lời Từ Vọng Quy nói, cô không chút suy nghĩ liền nói, “Tìm người chăm sóc hai đứa nhỏ cho anh.”
Từ Vọng Quy hô hấp cứng lại, anh ôm ngực, cảm giác hít thở không thông, “Thực sự sớm muộn cũng bị cô làm cho tức chết.”
Khương Đường ngồi xổm xuống, đẩy anh sang một bên, cho thêm củi vào bếp, cho ngọn lửa to hơn.
Cô nói: “Vậy anh nói xem là vì cái gì? Cũng không thể là bởi vì anh yêu tôi.”
Từ Vọng Quy xém chút sặc nước miếng, vẻ mặt anh không tự nhiên nói: “Cô nói bậy bạ gì vậy, cái gì mà yêu hay không yêu, một cô gái như cô có thể có chút rụt rè được không?”
Khương Đường quay đầu, ánh mắt quét qua anh hơi nheo lại, cô nhướng mày: “Tôi như thế nào là không rụt rè? Chẳng lẽ lời tôi nói không phải sự thật sao?”
Từ Vọng Quy dịch dịch sang bên cạnh, ánh mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm lồng hấp trên bếp, chính là không nhìn Khương Đường, “Nhác không muốn nói với cô nữa.”
Khương Đường cười nhạo một tiếng, lại cho thêm củi vào bếp.
Bữa tối.
Thành Cương cuối cùng có thể ăn được sủi cảo rồi, vô cùng vui vẻ, cậu bé cảm thán nói: “Thực sự mong muốn mỗi ngày đều có thể được ăn sủi cảo.”
Khương Đường liếc nhìn cậu bé, “Ăn như vậy còn chưa chán, vẫn muốn ăn nữa sao?”
Thành Cương mở to mắt, mặt đầy ngạc nhiên: “Còn có thể ăn chán sao?”
Bách Luyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tac-phu-the-thap-nien-70/4481860/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.